Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Nhìn gương mặt đểu cáng kia, thật chẳng có dáng vẻ đứng đắn chút nào! Lúc này người đàn ông ngồi cạnh Thạch Tâm Thất mới lên tiếng, trái ngược với dáng vẻ tùy hứng có chút phong lưu, thì anh ta lại dùng ngữ âm hết sức ôn nhu mà đáp trả.

"Là thiên hạ phô trương, Lam Tổng như vậy, Đường Bắc Ái tôi đây so với ngài chỉ như ếch ngồi đáy giếng, không dám nhận, tuyệt không dám nhận!"
Đường Bắc Ái tuy miệng thì nói, nhưng mắt lại dán chặt vào Lam Thanh Sương.

Anh ta, đã bị đại mỹ nhân kia hớp hồn từ lâu rồi.

Phải là tuyệt sắc giai nhân thế nào, mới khiến Đường Bắc Ái nổi tiếng phong lưu kiêu ngạo lần đầu gặp, lại khiêm tốn nhún nhường như thế.

[Tên khốn nạn đó, ánh mắt hắn nhìn mình trông thật đê tiện!], Lam Thanh Sương khó chịu nghĩ thâm, bĩu môi né tránh Đường Bắc Ái.

Đường Bắc Ái đan hai tay vào nhau, nhìn Lam Thanh Sương không biết chán, cánh môi mỏng lại bất giác cười.

Mỹ nữ đông tây nam bắc anh ta đã gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa có ai có được một khí chất kiêu hãnh cả một trời tây, không thể đụng hàng như Lam Thanh Sương được cả.

[Hóa ra cô gái xấu xí mà cậu nài nỉ muốn tôi đi cùng cưỡng chế tình huống lại chính là như vậy.

Thạch Tâm Thất, tiếc thật, cậu cái gì cũng tốt, nhưng mắt lại bị mùi!] Một đoạn tin nhắn được gửi đến điện Thoại Thạch Tâm Thất, anh khẽ đọc qua, liền âm thâm giẫm lên chân Đường Bắc Ái một cái đau điếng, khiến mặt anh ta đang từ trắng cũng chuyển thành đỏ.

Cũng nhờ sự có mặt của Đường Bắc Ái, mà buổi tiệc tại Lam gia ngày hôm đó đã diễn ra hết sức suôn sẻ, Thạch Tâm Thất cũng tránh được sự truy kích chính diện của cha con nhà họ Lam.

Thêm một cái, Đường Bắc Ái lại rất biết cách nói chuyện, khiến Lam Hằng dẫu có tuổi cũng cười không thể dừng.

Có chăng, chỉ có một mình Lam Thanh Sương cả buổi tối đó mặt ủ mày chau mà nhìn anh ta không nổi.

"Lam tiểu thư, cô quốc sắc thiên hương như vậy, chắc hẳn người theo đuổi đếm không hết nhỉ?"

Đường Bắc Ái nói, lại dùng ánh mắt phong lưu mê sắc đó mà nhìn Lam Thanh Sương.

"Nhiều hay không nhiều, liên quan gì đến anh, đồ dẻo miệng nịnh hót", Lam Thanh Sương đáp trả một câu thẳng thắn khiến biểu cảm trên gương mặt Đường Bắc Ái bỗng chốc đen thui, cứng đờ.

"Sương Sương, con không được vô lễ", Lam Hằng nhắc nhở con gái.

Nhưng Lam Thanh Sương vẫn bĩu môi, khinh bỉ Đường Bắc Ái ra mặt, cánh môi đỏ cong cớn càng khiến Đường Bắc Ái phải thêm vài phần si mê.

"Haha, Lam tiểu thư thật có khí chất.

Tuy hơi khó nghe một chút, nhưng tôi thích, tôi thích lắm.

Cô cứ tiếp tục phát huy như thế nha.

Cặn bã, lưu manh, háo sắc gì gì đó, cô cứ thoải mái dùng.

Tôi sẵn sàng nuốt trọn tất.

"
Đường Bắc Ái cười lớn, nhìn kỹ lại không thấy có chút nào là tức giận, ngược lại còn buông lời tán tỉnh Lam Thanh Sương nhiều hơn.

Thạch Tâm Thất trông thấy tình hình, chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.

Lam Thanh Sương kia đã tức tối đến độ đỏ cả mặt mà điên tiết chỉ vào mặt Đường Bắc Ái mắng nhiếc.

Nhưng anh ta, ngoài việc làm những hành động chọc tức mỹ nữ ấu trĩ ra thì chẳng có chút thái độ khó xem gì.

Đến khi buổi tiệc kết thúc, Đường Bắc Ái đã hết nhiệm vụ, nhưng vẫn cứ lẽo đẽo đi theo sau Lam Thanh Sương, nịnh hót đủ điều, kiên quyết xin bằng được số điện thoại của thiên kim nhà họ Lam.

Lam Hãng trông thấy, cũng không phản ứng gì cả.

Vì trong lòng ông ta biết rõ, dù có là Thạch Tâm Thất hay Đường Bắc Ái, chỉ cần Lam Thanh Sương chấp nhận, thì dẫu có tính đường nào sự nghiệp Lam Hằng vẫn lãi to.

Ông nhìn theo Lam Thanh Sương đang điên tiết mà mảng nhiếc Đường Bắc Ái dưới nhà xe, lại nhìn anh ta chẳng để tâm lấy một chữ nào mà điên cuồng đeo dính, đột nhiên lại thâm so sánh với Thạch Tâm Thất, cảm thấy Thạch Tâm Thất quá cứng nhắc, ngược lại là Đường Bắc Ái, lại trẻ con mềm mỏng hơn.

Bên cạnh những chiêu trò ngang ngược đó của Lam Thanh Sương lại không để bụng chút nào, cười tươi như hoa, người như vậy mới là người mà con gái ông nên suy nghĩ hướng tới.

Dưới nhà xe, cặp nam nữ kia vẫn làm âm ï chưa dừng lại.

"Lam tiểu thư, cô mắng đủ rồi.

Bây giờ cho tôi số di động được rồi chứ? Hôm nào chúng ta! "
"Anh đừng có nằm mơi"
"Đi mà Tiểu Sương Sương.

.


", Đường Bắc Ái đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Lam Thanh Sương đứng hình vài giây.

"Tiểu Sương Sương? Đồ sâu bọ này!", Lam Thanh Sương quay ngoäắt người lại, mở to đôi mắt xinh đẹp mà nhìn Đường Bắc Ái.

Cô càng thêm tức giận, lập tức dùng mũi cao gót màu xanh thẫm giẫm mạnh lên chân anh, không có chút dáng dấp nữ nhi nào mà hung hãn xô ngã Đường Bắc Ái xuống nền đất, sau đó cô buộc cao lại mái tóc màu vàng, đùng đùng nộ khí bước lên con xe riêng.

"Đường Bắc Ái, không hẹn gặp lại! Lần sau tránh xa nhà họ Lam ra một chút, nếu không đừng trách bà đây giúp anh đoạn tử tuyệt tôn!"
Trước khi xe rời đi, Lam Thanh Sương còn để lại một câu nói hung hãn như thế.

Đường Bắc Ái xuýt xoa vết thương đau điếng trên chân, sau đó lại không gấp mà ngồi dưới nên đất thêm một chút, rồi mới từ từ đứng dậy, gương mặt ngạo nghễ đắc ý lại xuất hiện, làm biến mất hoàn toàn vẻ trẻ thơ bốn cợt vừa mới đây.

"Lam Thanh Sương, em hung hãn bạo lực như vậy, thật khiến tôi!.

Lại không muốn trở về Hoäng Lục nữa rồi.

"
Nói rồi, Đường Bắc Ái lấy điện thoại ra, gọi cho một số máy.

"Vân Tiêu, thay tôi chuyển lời với hai ông bà già, rằng ở đây con trai sẽ tu chí làm ăn.

Vì Đường Bắc Ái có lẽ đã bị một cây gai hồng sắc nhọn ở đất Giang, đâm phải rồi.

"
Tắt máy xong, bất chợt anh cảm thấy có chút đau.

Nhìn xuống chân, gỡ giày ra, ấy thế mà bị chảy máu.

Nhưng Đường Bắc Ái không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

"Thế mà chảy máu thật ư? Tiểu Sương Sương, em ra tay cũng thật cũng quá đỗi tàn bạo.


"
Vì hiện tại, tiết trời đang là mùa xuân, thời tiết vốn điều hòa ấm nóng, nhiệt độ lại nghiêng về oi bức nhiều hơn, nên những loài thực vật hàn đới ưa sinh trưởng vào trời đông của Thạch Tâm Hân trông, chỉ đi qua được một mùa đông dài thì đã lặng lẽ chết rũ cả.

Khỏi phải nói, số tiền bỏ ra để mua được chúng mang về là một con số không hề ít.

Thạch Tâm Hân lại yêu thích trồng cây kiểng, số cây đó bình thường đều là Thạch Vũ giúp anh trông vì chỉ ông mới có kinh nghiệm.

Nhưng ba ngày trước, Thạch Vũ đã rời khỏi nhà đi ra vùng ngoại ô thăm một người bạn cũ, cây không còn ai chăm sóc nên đã lụi tàn.

Lục Thiên Tình có muốn cứu sống lại chúng cũng là tốn công vô ích.

Từ khi cây chết, cô càng hiếm khi thấy nụ cười dù chỉ là thoáng qua một chút trên môi Thạch Tâm Hân.

Điều đó càng khiến cô thêm thắc mắc, chỉ là một vài cái cây lạ thôi mà, tại sao anh lại đặt nhiều tâm tư vào đó như vậy chứ.

"Tiểu Chúc, em nói em làm ở đây cũng đã lâu như vậy, vậy em có biết tại sao Hân lại để ý đến sự sống chết của số cây kia nhiều như vậy không?"
Lục Thiên Tình nhân lúc nghỉ trưa, liền đi tìm Tiểu Chúc, cô gia nhân còn trẻ nhất, cũng là dễ tiếp cận nhất trong số tất cả những người lầm lầm lì ít nói ở đây, hỏi cho ra chuyện.

Tiểu Chúc đang ăn cơm, nghe đến đó thì liên dừng lại.

Lập tức nhìn đông ngó tây, sau đó nói khẽ với Lục Thiên Tình.

"Thiếu phu nhân, trước đây em thấy nhị thiếu gia lạ như vậy cũng có hỏi bà Trần.

Bà ấy nói nhỏ cho em biết, là vì số cây ấy, có liên quan đến sở thích một người có tên là Tiểu Phong".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận