Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


"Do em? Tại sao lại nói là do em?"
Thạch Tâm Thất hỏi ngược lại, ánh mắt cơ hô cũng đã có vào phần nghỉ hoặc mông lung.

"Em! "
Thạch Tâm Hân muốn nói nhưng lại không thể nói, anh ấp úng, lại uống một ly rượu, thực sự không biết phải nói với anh trai đầu đuôi mọi chuyện thế nào.

Chẳng lẽ lại thẳng thắn rằng là do anh nhất thời đã có suy nghĩ muốn cưỡng bức cô ư? Nhưng thái độ khi ấy của Lục Thiên Tình cũng có thể khiến Thạch Tâm Hân nhìn ra, một khi cô không cam tâm tự nguyện thì chuyện anh làm dù có là đúng đi thì vẫn chính là sai trái.

"Chẳng lẽ em và cô ta! Đã xảy ra việc không thể gì rồi?"
Thạch Tâm Thất thấy thái độ của Thạch Tâm Hân, liên suy đoán ra sự việc gì đó, hơi thở cũng đột ngột trở nên khẩn trương hơn bất cứ lúc nào, không gian xung quanh cũng vì câu nói của anh mà trở nên muôn phân tịch mịch.

"Một lời! Khó nói hết"
Thạch Tâm Hân chỉ đáp trả vỏn vẹn như vậy, sau đó lại mặc kệ bản thân, để ý thức chìm vào trong men rượu.

"Anh, em không sai phải không? Cô ta là vợ em! Dù có làm việc đó, cũng không sai phải không?"
Thạch Tâm Hân đột nhiên hỏi, Thạch Tâm Thất nghe qua, cũng hiểu là em trai đang muốn ám chỉ điều gì.

"Sẽ không sai, nếu cô ta đồng ý.

.

"
Thạch Tâm Thất cười khổ, lại chẳng rõ vì điều gì mà lại giành lấy chai rượu, uống cạn một ngụm đây.

"Vậy là em sai rồi.

Em sai rồi!

Thạch Tâm Hân lẩm bẩm, sau đó lại nhạt nhẽo mà nằm gục xuống bàn, đầu óc lơ mơ mờ mịt hẳn đi.

Đêm ấy đợi đến rất khuya vẫn không thấy người về, cuối cùng hai anh em Thạch Tâm Thất cũng thôi chờ đợi.

Vì họ đều biết rất rõ, nguyên nhân khiến Lục Thiên Tình bỏ đi là tại sao.

Họ biết họ tốt nhất là không nên tìm kiếm cô, dù sao khoảng thời gian này Thạch Vũ cũng không có ở nhà, thôi thì cứ để cô tùy tiện mà trốn chạy một chút.

Thạch Tâm Hân không truy cứu, mà Thạch Tâm Thất cũng thôi không oán trách cô nữa.

Đêm đó trời bỗng đổ mưa lâm râm, cả hai người đàn ông tâm đều trĩu nặng, một kẻ tiếp tục mượn rượu giải sầu, còn một kẻ thì thao thức đến tận sáng.

Hôm nay đã là ngày thứ ba Lục Thiên Tình nằm viện, vết thương bị xe va chạm phải ở chân và cổ tay cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều, bác sĩ nói cô chỉ cân ở lại thêm hai hôm nữa là có thể xuất viện rời đi.

Nhưng đi đâu, cô cũng không biết nữa.

Chẳng lẽ cô lại van xin bác sĩ cho mình được khỏe mạnh mà ở lại bệnh viện ư? Như vậy thì có khi họ sẽ nghĩ cô là người điên, một người có thật trí không được tỉnh táo! Những ngày này cũng chỉ có Tiểu Chúc là đến chăm nom cô, tuy Lục Thiên Tình nói rằng mình đã không sao nữa nhưng Tiểu Chúc vẫn cứ đều đặn một ngày hai lần đến chăm sóc.

Lục Thiên Tình trông thấy, lại càng thêm cảm động vô cùng.

Ít ra trong cửa lớn nhà họ Thạch, vẫn còn có một người thật lòng mà đối đãi với cô.

Và chuyện cô nằm viện, Tiểu Chúc cũng không hề cho bất cứ ai trong Thạch gia biết cả.

Vì đó là ý muốn của Lục Thiên Tình.

"Thiếu phu nhân, hôm nay trời rất đẹp, bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, mây trắng phiêu bồng, em vừa thấy có người bán kẹo bông gòn ngũ sắc nữa đấy, hay là chúng ta ra ngoài một chút, nghĩ sẽ rất tốt cho việc phục hồi tâm trạng của cô.

"
Tiểu Chúc vừa vén nhẹ rèm cửa lên, vừa tươi rói nói, đôi mắt nhỏ híp lại trông đáng yêu hoạt bát vô cùng.

"Kẹo bông gòn? Hình như lâu lắm rồi chị không được ăn lại, vậy cứ theo ý em, chúng ta ra ngoài dạo một chút"
Lục Thiên Tình mỉm cười đáp trả, cô gấp lại quyển sách đang đọc dở đặt lên giường, có ý thuận theo.

Tiếp xúc đã lâu, vì Tiểu Chúc nhỏ tuổi hơn cô nên cả hai đã thuận tiện mà xưng hô chị em cho gần gũi.

Tiểu Chúc vui vẻ gật đầu, sau đó dìu lấy Lục Thiên Tình rời ra ngoài phòng bệnh.

"Đã nói với em rồi, chị đã không sao nữa.

Em cứ dìu mãi chị lại thấy mình yếu đuối lắm"
Tiểu Chúc nghe xong chỉ cười xòa, nhưng vẫn như cũ,dìu lấy cô bước đi.

Lục Thiên Tình đi qua một tầng thang, ở đó có một ô cửa sổ lớn nối thẳng ra phía mặt đường, cô đứng lại nhìn ra ngoài lại thấy mỹ cảnh tuyệt đẹp, quả thực ở dưới đường lớn cạnh bệnh viện, có một người đàn ông đang đứng đó, bán kẹo bông gòn.

Những que kẹo bông gòn phồng lên như một cục bông tựa mây, to tròn mướt mắt đầy màu sắc.


Cô thèm thuồng, lại mau chóng đi xuống, trong lòng thầm nghĩ hôm nay phải nhất định ăn được kẹo bông gòn.

Chỉ còn cách một tầng khoa sản nữa là sẽ xuống đến sảnh lớn bệnh rời ra ngoài.

Nhưng lúc ấy, đã xảy ra một tình huống vạn bất ngờ khiến Lục Thiên Tình không kịp trở tay.

Cô vô thức mà đảo mắt một vòng, bất chợt cả người cô cứng lại.

Ở cuối con đường dẫn đến khoa sản, có bóng dáng một người con gái rất quen thuộc đang ngồi chờ trên băng ghế dài.

Cả người cô ta bần thần bứt rứt, hai tay không tự chủ được mà bấu víu vào nhau, sắc mặt rối loạn.

Lục Thiên Tình chết trân, bởi cô gái kia, có đốt thành tro cô cũng nhận ra, đó là cô em gái quý hóa của cô, Lục Bối Di, con gái cưng của Lương Hương Hảo.

[Tại sao cô ta! lại ở đây chứ?] Lục Thiên Tình hoang mang, nhịp tim cũng theo nhân ảnh như hai giọt nước kia mà hỗn loạn.

"Thiếu phu nhân! Chị sao vậy?"
Tiểu Chúc thầy người cô bất giác lạnh toát thì lo lắng hỏi.

Lục Thiên Tình lúc này mới sực tỉnh, liền lấy lại ý thức, cố gắng dẫn lại cơn bão vừa mới hình thành trong lòng, lấp liếm, tuyệt không thể để Tiểu Chúc thấy được Lục Bối Di.

"Không! Không sao, chị chỉ là hơi mệt"
Cô nói rồi, lại tìm lý do để Tiểu Chúc rời đi trước.

"Em xuống kia mua giúp chị hai phần kẹo nhé, chị hơi mệt, sẽ đứng đây chờ em.

"
Tiểu Chúc nghe xong, cũng không dám để cô đợi lâu, liền căn dặn rồi rời đi xuống đường nhanh chóng.

Sau khi người đi khỏi, Lục Thiên Tình mới lấy hết can đảm, một mình tiến về phía khoa sản.

Cô quyết định phải hỏi rõ Lục Bối Di hôm nay xuất hiện ở đây là vì lý do gì.

Sự xuất hiện của cô ta, nếu không may để ai phát hiện thì sẽ làm rối tung tất cả mọi thứ.


"Lục! Bối! Di!"
Cô đến gần sát bên, nhấn mạnh.

Lục Bối Di nghe có người gọi tên mình, chột dạ mà hoảng sợ, lập tức đứng phắt dậy, quay về phía sau, trông thấy một dáng vẻ y hệt mình thì tâm ma nổi lên mà nhất thời chết sững.

"Cô ở đây làm gì? Đây là khoa sản, cô! "
"Còn tưởng là ai, hóa ra là chị gái tốt rẻ tiên của em"
Lục Bối Di cắt ngang lời Lục Thiên Tình, phủi nhẹ hai tay, vẫn sắc thái khinh người vốn có đó mà bĩu môi châm biếm, khẽ lườm cô từ trên xuống dưới.

"Lục Bối Di, tôi đang hỏi cô đấy.

Cô đến khoa sản làm gì? Hơn nữa ở đây còn cách thị trấn rất xa.

"
"Sao hả? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến chị à? Hay chị sợ tôi xuất hiện rồi sẽ cướp mất đồ tốt của chị? Yên tâm đi, gã đàn ông thiểu năng vô tích sự đó tôi không có mù mà thèm thuồng đâu!"
Lục Thiên Tình nghe xong, chỉ im lặng mà nhìn Lục Bối Di.

Gã đàn ông thiểu năng vô tích sự mà cô ta nói, suýt chút nữa thì đã cưỡng bức cô rồi.

"Xin mời bệnh nhân Lục Bối Di"
Từ trong phòng vọng lại một tiếng gọi, Lục Bối Di nghe xong lập tức xách chiếc túi đi vào trong, rất khẩn cấp.

Lục Thiên Tình sững người, nơi phát ra tiếng gọi lại là một căn phòng kín, tuyệt không có tên, chỉ có một biểu tượng hình trẻ em bị gạch bỏ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận