Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Từ khi bước vào Thạch gia đến nay, Lục Thiên Tình chưa từng nhìn thấy ba chồng có loại sắc thái đó.

Trông có vẻ bình thường nhưng lại chẳng có chút bình thường nào cả.

Đó là một loại cảm giác ớn lạnh khiến người ta nhỡ có nhìn vào cũng phải bất giác mường tượng mà rét run.

"Được rồi, con đừng bận tâm nữa.

Chuyện của Triệu Tân chẳng có gì to tát cả.

Cứ xem như ba cho bà ta một chút ân huệ cuối cùng! "
Thạch Vũ đặt tách trà trên tay xuống, nói đến đó thì cũng đột nhiên mà dừng lại, để nửa vế sau cho cô tự suy ngẫm thông suốt.

Đúng lúc Lục Thiên Tình định nói thêm gì đó, thì Thạch Tâm Thất đã trở vê.

Vừa thấy anh ngoài cửa, cô liền chào ba chồng sau đó rời đi tránh mặt.

Cô không muốn chạm mặt anh ta một chút nào cả.

Nhưng tránh vỏ dưa sẽ gặp phải vỏ dừa, trong căn nhà này vẫn còn một Thạch Tâm Hân.

Nhưng về cũng đã về, đi cũng đã đi rồi.

Còn sợ cái gì nữa? Lục Thiên Tình nghĩ thoáng, liền mở cửa phòng ngủ, bước vào trong.

Quả nhiên, Thạch Tâm Hân vẫn ngồi yên trên giường, bất động như một khúc gỗ.

Ngay thời khắc cánh cửa được mở ra, cô đã nhìn ra được trong đôi mắt anh có đến tám phần vui vẻ, nhưng sau đó lại tắt ngúm ngay mà không kịp để lại chút tro tàn gì.


Cô hít một hơi sâu, cố gắng thuyết phục bản thân Thạch Tâm Hân chẳng là cái gì cả, không nên để câu chuyện hôm đó được tiếp tục đeo bám ăn mòn cô.

Cô bước vào trong, lắng lặng cởi bỏ đôi gót trên chân mình đặt vào một góc, không nói một lời lướt ngang mặt Thạch Tâm Hân.

Thạch Tâm Hân giữ tay cô lại.

Cô mạnh mẽ giật ra, chỉ vào con dao phòng thân nằm sâu trong lớp thắt lưng của mình mà nghiêm túc nói, ngữ điệu lạnh lẽo không có lấy một chút ấm áp nào nữa rồi.

"Nếu còn tùy ý động vào tôi.

Thì con dao này, đừng trách không có mắt!"
Sau câu nói đó, Thạch Tâm Hân có chút kinh ngạc, nhưng không hiểu nghĩ gì lại buông tay cô ra.

Lục Thiên Tình mang theo hàng vạn những trăn trở đi vào phòng tảm, sắc mặt không thay đổi.

Đúng thế, vì để phòng tránh, cô đã mua luôn một con dao có kích thước khá nhỏ đủ để phòng thân cho chính mình.

Tuy rằng nó không đủ sức lấy mạng, nhưng chạm vào cũng phải khiến người khác bị thương.

Cô dĩ nhiên không muốn dùng đến nó, nhưng hễ nhìn thấy anh ta thì cô liền không quên được câu chuyện nhục nhã ngày đó.

Nó đắng cay, xấu hổ, bất lực vô cùng, cứ như một con cá đã được định sẵn mà nằm yên trên thớt vậy.

Cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại, Thạch Tâm Hân ngồi đờ đẫn trên đệm, nội tâm cười khổ nhạt nhẽo vô cùng.

[Cô sợ tôi đến mức, mua cả dao phòng thân luôn rồi ư? Lục Bối Di, rốt cuộc trong mắt cô tôi là loại người bê bối tí tiện đến thế nào vậy!
Tôi!
Thực sự vặn vẹo như vậy Sao!
Có rất nhiều lời anh muốn nói ra, nhưng lời vừa đến cổ họng thì lại đông cứng.

Làm sao anh quên được ký ức năm đó, Thạch Vũ khi cứu anh ra từ trong cái chĩnh gạo đó, đã mau chóng gặng hỏi về tấn bi kịch kia nhiều đến thế nào, ngày qua ngày, đêm qua đêm, khiến anh không chịu nổi đả kích tinh thân cực độ bị nhắc đi nhắc lại, từ đó đến nay đã phải im bặt như một kẻ câm thực sự suốt bao nhiêu năm dài.

Anh sợ, anh sợ khi phải mở miệng, sẽ phải đối chất với những câu hỏi đau đớn đó của ông.

Anh sợ hiện thực, anh sợ những lời chất vấn, anh sợ tất cả.

Thạch Tâm Hân vò đầu bứt tóc, đối diện với những thứ khó xử như thế này, anh phải làm sao? Phía trong phòng tắm, Lục Thiên Tình vặn công suất vòi sen đến mức cao nhất, nước ào ạt xả ra, từ trên cao như những hạt mưa đá đổ lên người cô, đau rát.

Nước làm ướt cả người cô, làm nhòe đi những loại ký ức không nên tồn đọng trong tâm trí.

Cô lắc lắc đầu, phủi bỏ sạch sẽ những tơ vương bụi bẩn, quên cả những nụ hôn cháy bỏng nhưng khiên cưỡng kia, quên đi tất cả.

Nước xối xả dội lên thân người cô như một loại phép thuật tẩy trần, cô nhìn mình trong tấm gương, sờ vào gương mặt giả dối ngập nước của mình mà cấu véo.

Cô thật hận gương mặt đê tiện này! Đột nhiên nhìn thấy chiếc kéo đặt trong chiếc hộp cạnh đó, Lục Thiên Tình như nghĩ ra gì đó.

Cô cầm lấy nó, tuyệt không hối hận mà lia kéo cắt phăng đi mái tóc dài của mình.


Nếu đã không thể thay đổi được dung mạo này, thì cũng phải khác đi phong cách một chút, ít nhất là nhắc nhở chính mình rằng đừng quên mất bản thân thực sự là ai.

Từng lọn tóc thấm ướt nước, rơi vãi dưới chân cô.

Cho đến khi chỉ còn một mái tóc ngắn ngang vai, cô mới dừng lại, cười hài lòng mà lẩm bẩm.

"Dù có là dung mạo gì, thì mày vẫn là Lục Thiên Tình.

Vĩnh viễn cũng không thay đổi!"
Sau khi tắm xong, cô rời ra ngoài, phát hiện Thạch Tâm Hân vẫn còn ngồi đó, lặng lẽ nghịch điện thoại.

Anh ngẩng mặt lên nhìn, thấy tóc cô còn ướt đẫm nhưng đã ngắn đi thì cũng có chút sửng sốt.

Cô trầm mặc nhìn anh, sau đó lau khô tóc, kiên định nói.

"Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khác.

Đến khi tâm lý cả hai ổn định tôi sẽ trở về.

Và tôi nghĩ thời gian này, chúng ta vẫn không nên ở cùng nhau.

Nếu không! Át sẽ đổ máu!"
Cô nói rồi, không kịp để Thạch Tâm Hân phản ứng gì, lập tức rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng rầm lại, như một hồi chuông lạnh lẽo mà giáng thẳng vào tim anh, một phát vỡ nát chẳng còn gì.

Anh ngã phịch xuống giường, nhẹ đưa tay che lấy mặt, điều hòa lại trạng thái tỉnh thần an tĩnh nhất có thể.

Nhưng không lâu sau đó, lại có một bình hoa vỡ vụn dưới mặt sàn.

"Cô thà bên cạnh gã cả đêm.

Cũng không muốn ở cùng tôi dù chỉ là một chút.

Lục Bối Di, cô nghĩ mình là ai chứ? Cô nghĩ sự nhẫn nại của tôi là cái gì chứ?"

Thạch Tâm Hân đứng bật dậy, nhưng sau đó lại khựng chân lại mà ngồi xuống, cười khổ thở dài.

"Thôi vậy!
Thôi vậy!
Tối đó, Lục Thiên Tình ngủ lại một căn phòng khác nằm cô lập phía bên trong.

Nơi này có hẳn hai ô cửa sổ, lại yên ẳng vô cùng, tuy nhiên nó lại nối với phòng Thạch Tâm Hân chỉ cách đúng một lan can rộng năm bên vách sân thượng, về điều này thì cô không xem kỹ nên hoàn toàn không biết.

Vì tối trời, cô mở cửa sổ ra, để gió đêm lùa vào cho mát vì cô không quen ngủ điều hòa lạnh.

Căn phòng này rất rộng, nội thất tuy đơn điệu nhưng vẫn đủ dùng, nếu so với phòng của cô thì vẫn còn chút kém.

Nhưng không sao, chỉ cần có chỗ ngủ cách xa con sói háo sắc kia là được.

Trong ánh đèn lờ mờ, Lục Thiên Tình dẹp bỏ suy nghĩ, mệt mỏi khiến cô mau chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng cô không hay, vào giữa đêm, phía bên ngoài cửa sổ mở toang đã có một tiếng động lạ.

Trong đêm tối lơ mơ, ánh đèn chập chờn, phía ngoài lại không có ánh trăng, có một thân người đang lẻn vào phòng cô qua ô cửa sổ lớn to bằng hơn một thân người, hành động hết sức nhẹ nhàng, thân thể tuy cao to nhưng lại nhịp nhàng uyển chuyển như một con báo.

Đôi chân gã ta nhẹ nhàng đặt xuống nền đất, miệng khẽ liễm mép, lại nghe ực một tiếng mà nhìn về phía bóng lưng người con gái nhỏ bé đang năm trên giường.

Gã không nói nhiều, liền lập tức lao lên giường, bóp chặt lấy miệng cô.

Lục Thiên Tình đang ngủ bỗng bị người ta bóp chặt miệng, liên kinh hãi mở to mắt mà ú ớ, vẫy vùng điên cuồng tán loạn, nhịp tim của cô đập thình thịch, mồ hôi đều túa ra như nước.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận