"Tiếp cận cách nào cũng được, hễ đừng bảo tôi phải ngủ với cô ta! Buồn nôn, ghê tởm chết đi được!"
Đường Bắc Ái lắc đầu sợ hãi, lại gọi ra một ly rượu mạnh, uống để trấn an mình.
Hễ nghĩ đến gương mặt xù xì đầy rỗ và sẹo đó, anh đều nhăn mặt, cứ như đang ăn phải một loại thức ăn đã hết hạn sử dụng mấy năm rồi! Có ai mà ngờ được, Mạn Nhan đó xấu xí và lập dị đến nỗi không ai thèm ngó, cuối cùng Mạn Khương đành phải vạn bất đắc dĩ mà chấp nhận làm ăn thua lỗ nặng, mang mảnh đất phong thủy gia tộc vô giá đó làm điều kiện hồi môn luôn cho con gái, mà còn là cho không nữa "Còn việc nữa, đây mới là việc chính, đã có tin tức cụ thể của Thạch Tiểu Phong!"
Đường Bắc Ái sau khi lấy lại tinh thần, mới nói vào vấn đề chính.
Thạch Tâm Thất sững sờ, nghe đến đó, nhất thời cũng phông ra như một bức tượng.
Cái tên Thạch Tiểu Phong đến quá đột ngột, cảm giác cứ như đang ở trên máy bay cao vạn trượng mà buông người rơi xuống.
"Tiểu Phong?"
Thạch Tâm Thất lặp lại, sau đó vồn vã nói, thái độ rất chú tâm, tập trung cứ như đang xem xét công việc lớn vậy.
"Tiểu Phong? Nó sao rồi? Cậu thực sự có tin tức về đứa em ương ngạnh này của tôi sao?"
Đường Bắc Ái lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn, mới tiếp tục nói.
"Khoảng một tuần trước, có một người bạn của tôi ở Hoằng Lục đã trông thấy cô ta, nhưng vì cô ta đi quá nhanh, nên chỉ có thể từ sau lưng mà chụp lại.
Cậu xem trong bức ảnh ấy đi, thứ cô ta cầm trên tay chính là một lon bia mạnh, hơn nữa người bạn đó lại nói chỉ thấy cô ta đi một mình, hành động ứng phó tình huống cũng rất tốt.
Nó có nghĩa gì, cậu hiểu chưa?"
Đường Bắc Ái nói rồi, lại nhìn Thạch Tâm Thất.
Thạch Tâm Thất vẫn chăm chăm nhìn vào bức ảnh, tuy chụp từ phía sau, nhưng vóc người đó, khí chất đó, đích thực là em gái Thạch Tiểu Phong không sai một li nào cả.
Nghe thêm những lời của Đường Bắc Ái càng khiến Thạch Tâm Thất thêm sững sờ.
Anh hiểu, dĩ nhiên là anh hiểu! Thạch Tiểu Phong chưa bao giờ uống bia, và cô ta chỉ uống bia khi có việc lớn đã hoàn thành.
"Có nghĩa là nó!
Đã chữa khỏi mắt rồi"
Anh nói khẽ.
"Ừ, có lẽ đã cấy ghép giác mạc phù hợp rồi, hơn nữa đã hồi phục thị lực rất thành công.
Nhưng sau đó anh ta có lặng lẽ điều tra, thì đã mất tung tích! Thạch Tiểu Phong có lẽ không còn ở Hoằng Lục nữa.
Cậu nói xem, một người khi đã chán chê với thế giới bên ngoài rôi, thì thứ họ muốn nhất chính là gì đây?"
Đường Bắc Ái mập mờ nói, nửa vế sau không cần nói ra, anh biết Thạch Tâm Thất cũng hiểu.
"Trở về nhà!"
Thạch Tâm Thất lẳng lặng nói, gương mặt lại không biết buồn hay vui mà không thể hiện rõ.
Ba chữ trở về nhà này, rõ ràng là điều mà anh đã mong đợi mòn mỏi từ lâu.
Nhưng tại sao bây giờ khi nghe đến nó, lại thấy có chút không muốn như vậy? Nhất thời khi đó, trong đầu anh lại thấp thoáng chân dung của Lục Thiên Tình, một cô gái với nụ cười bừng sáng đang ngây ngốc mà trêu ghẹo anh.
Nếu Thạch Tiểu Phong trở về, dựa vào câu chuyện phức tạp năm xưa, em gái sẽ hiển nhiên mà cướp lấy tình cảm của em trai, vậy còn cô em dâu này của anh sẽ có kết quả gì? "Này, nghĩ gì đấy?"
Đường Bắc Ái gõ gõ chiếc điện thoại xuống bàn, thức tỉnh Thạch Tâm Thất đang suy nghĩ đến đờ cả người ra.
Anh bừng tỉnh, vội vã đập tan ý nghĩ điên rồ vẩn vơ đó.
Từ lúc nào mà anh lại nghĩ thay cho cô như vậy chứ, còn vì cô mà có phần không muốn em gái trở về như vậy! Điên rồi, điên thật rồi! Thạch Tâm Thất không ngừng nhắc nhở mình, Thạch Tiểu Phong mới là em gái ruột! Còn Lục Thiên Tình, cô gái đó, chỉ là em dâu không cùng huyết mạch mà thôi! "Không, không có gì!
Chỉ là thời tiết gắt quá nên hơi nhức đầu chút thôi.
"
Thạch Tâm Thất nói bừa một lý do, và dĩ nhiên, làm sao qua mắt được Đường Bắc Ái.
"Được rồi, nếu không có gì nữa, tôi về trước! Hai mươi phút nữa tôi còn có một bữa ăn với đối tác, không thể ở cùng cậu thêm nữa!"
nói rồi, Thạch Tâm Thất nhìn lên đồng hồ, thấy cũng đã trễ, liền rời đi trước.
"Này, đừng quên yến tiệc của Mạn Khương đấy"
Đường Bắc Ái gọi với theo.
"Chẳng phải cậu sẽ thuyết phục Lam Thanh Sương rồi sao?"
"Cô ấy chắc chắn không thể thiếu rồi.
Cậu cũng vậy.
"
Thạch Tâm Thất không trả lời, bóng dáng cũng khuất dần sau dãy thang xoắn ốc màu xanh thẫm.
"Còn nói là không có gì! Rõ ràng là căng thẳng như vậy! Lão Thạch, xem ra là cậu đã động tâm với người không nên động tâm rồi chăng?"
Đường Bắc Ái ngồi một mình, lại lấy từ trong túi áo ra hai tấm ảnh, cầm trên tay, thú vị mà xem đi xem lại.
Trên hai bức ảnh là chân dung hai cô gái, y hệt nhau không khác dù chỉ là một ngũ quan nào.
"Một cặp bài trùng, một cặp song sinh, chuyện lớn như vậy chắc chắn cả Thạch gia đều sẽ không ngờ tới! Nhưng mà, đó là chuyện riêng của nhà cậu, tôi quản nhiều làm gì, có đúng không?"
Nói rồi, anh chọn bừa một trong hai tấm ảnh, xé nát, vứt đi.
"Đồ giả mãi chỉ là đồ giả! Có chỉnh sửa tốt thế nào thì vẫn là bản sao trắng trợn của chính chủ mà thôi! Phó Thành à, tôi chán thay cho cậu đấy, đi du học chuyên khoa phẫu thuật năm năm, cuối cùng vẫn tiếp tay làm ra những chuyện sai trái lệch lạc như vậy! ' Sau câu nói đó, Đường Bắc Ái cũng thong thả đứng dậy mà rời đi, chỉ là lần rời đi này, anh đã vô tình mà nắm trong tay những bí mật gia tộc khủng khiếp.
Dưới ánh nắng bên ngoài, bức ảnh bị xé nát kia nằm trong thùng rác, một cơn gió thổi qua, một mảnh giấy nhỏ được dịp bay ra ngoài, rơi xuống mặt sàn, vừa vặn bên trong chứa đúng một chữ "Tình"
được viết rất tùy tiện.
Trấn Tô Thanh.
Lục gia.
Màn đêm buông xuống, ngoài trời đã tối sâm, ngoài đường không còn bất cứ sự chuyển động nào, đâu đó xa xa chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích, nỉ non từng tiếng một.
Ngồi trước sảnh lớn, Lương Hương Hảo đang hết sức sốt ruột, hai tay liên tục bứt rứt không yên.
Hết đứng rồi lại ngồi, lại còn nhìn đồng hồ liên tục.
Đã hơn chín giờ tối, mà con gái Lục Bối Di vẫn chưa trở về nhà, đây đã là lần chờ đợi thứ bao nhiêu, bà ta cũng không biết nữa.
Ngoài cửa có tiếng xe lớn dừng lại, Lương Hương Hảo bồn chồn không yên cuối cùng cũng nở một nụ cười, bà ta vội vã đi ra phía sau, chuẩn bị sẵn một bát canh gừng ấm mà mang lên nhà trước.
Cùng lúc đó, có tiếng cửa mở đan xen âm thanh giày cao gót cộp cộp vọng lại.
Lương Hương Hảo biết con gái đã trở về.
"Di Di, sao hôm nay con về trễ vậy?"
Lương Hương Hảo mang lên một tách trà gừng còn ấm, đặt lên bàn, cười phúc hậu với con gái.
"Mới chín giờ hơn, trễ cái gì chứ? Mẹ à, mẹ lú lẫn rồi sao?"
Lục Bối Di có chút say, bâng quơ nói.
Cả người cô ta ăn mặc hở hang đến chói mắt, mùi nước hoa cơ thể đậm đến mức sực nức cả không gian phòng, gương mặt trang điểm đậm, màu son đỏ thẫm càng làm tôn lên dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô ta.
Cô ta lảo đảo, tùy tiện gỡ đôi cao gót ra, ném bừa ra giữa nhà.
Nhưng Lương Hương Hảo hôm nay có vẻ không bận tâm nói nhiều như mọi hôm nữa, chỉ một hai đòi cô ta phải uống canh gừng.
Lục Bối Di không muốn nghe mẹ lải nhải khó chịu, thêm phần quá mệt, liền câm lấy bát canh gừng uống sạch để được rời đi.
Vừa uống xong, chỉ vài phút sau, đột nhiên trời đất tối sầm, mắt cũng mờ lại.
Lục Bối Di biết mình không say đến mức đó, chỉ kịp điếng người mà nhìn vào tô canh rỗng, gọi "mẹ…”sau đó ngất đi.
.