Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Chuyện Đoàn Dịch bị Lục Bối Di hành hạ cũng không phải xảy ra mới chỉ một hai lần.

Chuyện này ngoài Lục Động ra thì cả Lục gia đều biết, Uyển Nhi tuy rất thương bà chủ nhưng phận tôi tớ hèn mọn cũng chẳng thể làm được gì.

Lương Hương Hảo đổi với những hành động mất nhân tính đó của con gái, cũng không lên tiếng, càng xem như là không biết gì cả.

Lục Thiên Tình sau khi từ nhà thím Lưu trở về, đã tiếp tục cuộc nói chuyện với mẹ, nhưng Đoàn Dịch vì lo sợ Lục Bối Di sẽ làm ra chuyện điên rồ gì với con gái, nên đã im lặng, ngọ nguậy lắc đầu muốn nói mình không biết gì.

Lục Thiên Tình không hỏi thêm được thông tin gì nữa cũng đành hụt hẫng đi ra, cô cùng Uyển Nhi lại đi dán thông báo tìm người khắp cả trấn.

Lục Bối Di trông thấy tình cảnh ấy, thì lại đứng từ xa mà cười cợt, mắng cô ngu ngốc.

"Đúng là một con đần! Người đã chết mãn kiếp rồi, mày tìm ai? Mày tìm cái gì chứ?"
Dưới cái ánh nắng gay gắt của thời tiết, mồ hôi tuôn ra, chảy xuống hai bên má Lục Thiên Tình.

Cô nhẹ lau đi, lại tiếp tục ôm hy vọng mà tìm người khắp nơi, còn huy động được cả một nhóm con gái cùng thôn đi tìm, nhưng cô sẽ không bao giờ tin được rằng, Tiểu Chúc sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa.

Một làn gió mạnh thổi qua, có một lớp bụi mỏng như sương mai bám vào mặt cô, Lục Thiên Tình vuốt ra, trông nó có màu xám như tro cốt của ai đó đã rã tan ra vậy.

Thành phổ Giang.

Trời đã về đêm, nhìn từ không gian trên cao, Giang lộng lẫy, rực rỡ và kiêu sa hệt như đứa con gái lớn đầy kiêu hãnh của tạo hóa.


Phố đã lên đèn, các khu nhà cao tầng, tòa ốc, trụ sở đều lên đèn sáng rực, các bảng hiệu thương mại, du lịch, quảng cáo in rõ bần bật những thước phim quay vội đầy sắc màu, nhấp nháy sáng chói như đèn neon.

Đi xa một chút, khắp các nơi ngõ ngách trong hẻm đều chìm trong bóng tối, im lặng đến tĩnh mịch.

Cuộc sống về đêm tuy có phân yên ả, nhưng vẫn hối hả tất bật như cái lối hoạt động thường ngày của nó, lại không vì thế mà giảm thiểu đi sức sống mãnh liệt, phồn hoa.

Trên một tòa nhà triển lãm thuộc thương hiệu cafe xanh cao cấp trứ danh, nói đúng hơn là một tòa cao ốc chọc trời cao vút tận mười hai tầng, Lam Thanh Sương đang ngồi trên tầng cafe triển lãm thứ tám, nhâm nhi một ly cafe xanh xay, chỉ một mình cô trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, đang dõi mắt hướng ra ngoài.

Khắp cả căn phòng, cô là vị khách duy nhất.

Lam Thanh Sương nghe tin tòa cao ốc kinh doanh này có tầm view cực đẹp, nên đã hào phóng mà bao luôn cả tâng, cô muốn được một mình độc nhất tận hưởng không khí sạch sẽ ở đây, đồng thời cũng là suy nghĩ đến một số chuyện cũ.

"Phục vụ, thêm một chai rượu vang, thêm đá cho tôi nhé!"
Lam Thanh Sương lên tiếng trước màn hình camera, lại tích vào nút đỏ menu một cái, nơi đây phục vụ máy móc rất chuyên nghiệp, sau đó cô rời khỏi ghế, đi ra ngoài sân thượng.

Gió đêm lồng lộn, thổi mái tóc ngắn của cô bay bay, tà váy dài dao động, hệt như mặt sóng ở dưới tầng biển ngầm.

"Quả là không tiếc khi bỏ số tiền lớn như vậy để full trọn tâng, nơi này có tâm view ngắm cảnh sắc đúng là mê đắm lòng người mà!"
Lam Thanh Sương nhìn xuống dưới biển lớn thành phố mà ngơ ngác xuýt xoa.

Sống ở Giang lâu như vậy, nhưng cô lại không hề hay biết thành phố này kiều diễm tới thế.

Từ tầng tám nhìn xuống, chỉ thấy một vòng tròn rộng và xa tít tắp, những đốm nhỏ nằm gọn trong đó sáng và rực rỡ như những bông hoa, đúng là khiến người ta phải đơ người ra mà vỗ tay tán thưởng.

"Tiểu Sương Sương cũng thật biết chọn địa điểm đó nha, tầng tám là nơi thiên thời địa lợi nhất của cả tòa ốc này đấy.

` Từ sau lưng truyền lại một tiếng nói đàn ông đầy phóng đãng.

Lam Thanh Sương nhíu mày quay ngoắt người lại, là Đường Bắc Ái, tại sao anh ta lại ở đây?"Sao anh lại xuất hiện ở đây? Phục vụ không nói với anh hôm nay tôi bao trọn cái tầng này à?"
Lam Thanh Sương bộc lộ sự khó chịu, sau đó còn định gọi người, đưa Đường Bắc Ái đi.

"Em đừng vội mà! Hôm nay chẳng phải em hẹn gặp Lưu Nhược sao? Trên tay tôi còn có cả lịch hẹn của em và em ấy đó, em muốn đuổi tôi đi dứt khoát như vậy sao?"
Đường Bắc Ái ranh mãnh nói, còn chìa tấm bưu thiếp của Lưu Nhược ra.

Lưu Nhược là em họ hàng xa của Đường Bắc Ái, khi biết tin Lam Thanh Sương sẽ có hẹn đêm cùng Lưu Nhược, anh đã năn nỉ Lưu Nhược chuyển lại quyên gặp mặt cho mình.

Lam Thanh Sương đã nói với quản lí tầng tám rằng cô hẹn gặp Lưu Nhược bàn chuyện phiếm từ trước, vậy nên có tấm bưu thiếp chuyển nhượng này, Đường Bắc Ái sẽ dĩ nhiên được vào trong.

"Tôi hẹn cô ấy, chứ đâu có hẹn anh! Anh về đi, tôi không có gì nói với anh hết.


"
"Cho tôi một phần cafe xanh xay, ít đá, nhiều đường!"
Đường Bắc Ái chấm menu xong, cũng ra ngoài sân thượng, đứng cạnh Lam Thanh Sương.

Cô khó chịu, nhích người ra, gương mặt xinh đẹp tỏ rõ sự hẳn học đối với người đàn ông điển trai đầy cám dỗ ngay trước mắt.

"Đường Bắc Ái, rốt cuộc anh muốn gì? Chắc không phải anh định nói anh thay mặt Lưu Nhược đến đây là để ngắm sao đêm đó chứ? Thích thì về nhà mà ngắm, đừng có làm phiên tôi!"
"Nhưng tâm tư của em, lại muốn tôi phải làm phiên em đấy!"
Đường Bắc Ái nhìn ra được góc khuất sâu bên trong cái vỏ ngoài cứng cỏi của Lam Thanh Sương, chầm chậm lên tiếng, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy, không hề trách móc thái độ của cô chút nào.

"Liên quan gì đến anh? Đường Bắc Ái, anh chỉ là người dưng, anh nghĩ anh hiểu tôi à?"
Lam Thanh Sương cáu kỉnh, dĩ nhiên là vị bị chọc trúng chỗ ngứa.

"Tôi thấy từ hôm hôn lễ của anh trai em, em có biểu hiện rất khác.

Em không nhiệt tình với lão Thất như trước, nhưng cái cách mà em né tránh cậu ta cũng làm tôi rất hài lòng!"
Đường Bắc Ái gợi nhớ lại một số chuyện, anh rõ ràng là thấy được sự thay đổi đến chóng mặt đó của Lam Thanh Sương, chỉ trong một ngày, mà mối quan hệ giữa cô và Thạch Tâm Thất cứ như không quen biết gì nhau vậy.

"Thực chất chính là không quen biết!"
Lam Thanh Sương hờ hững đáp một câu, sự bi ai khó nói thành lời lại được dịp mà xuất hiện.

"Hay là em nhìn ra tôi tốt hơn cậu ta rồi.

Tiểu Sương Sương à, có phải em đã đổi ý rồi không?"
Đường Bắc Ái nhân cơ hội, buông lời chọc ghẹo cô, đôi mắt hồ ly thường ngày kia khi nhìn Lam Thanh Sương lại chứa đầy thâm tình trong đó.

"Cho dù đàn ông cả thành phố này chết hết, tôi thà đi xuất gia cũng không nhìn tới anh! Đàn ông Hoằng Lục nổi tiếng đào hoa, Lam Thanh Sương này đâu có mắt mù mà chọn anh chứ!"
"Đường tiên sinh, cafe của ngài, tôi có tự ý cho thêm một chút tảo biển Bắc Mỹ, vị đẳng sẽ giúp vết thương đỡ tấy hơn khi trời chuyển lạnh!"

Bên trong truyền ra một giọng nữ mềm mại, sau đó đặt tách cafe xuống, lại lịch sự đi ra.

Đường Bắc Ái vào trong lấy cafe, Lam Thanh Sương nghe qua cụm từ "vết thương"
kia cũng nghỉ hoặc.

Anh ta có bệnh vẫn chịu khó đến đây hóng gió sao? Đường Bắc Ái mang tách cafe ra, đứng dưới làn gió đêm lồng lộng, nhấp một miếng, nuốt vào trong một vị đắng, đăng đến ngây dại.

"Đúng là tảo biển Bắc Mỹ, vị đắng đáng xếp đầu ngôi! Uống cafe khác gì thuốc không chứ!"
Đường Bắc Ái khẽ nhăn mặt, nói khẽ.

"Bị thương à?"
Lam Thanh Sương tỏ vẻ không quan tâm, hỏi cộc lốc.

"À không, tôi có một vết thương của đạn lâu năm trên bả vai ấy mà, chắc cũng mười mấy năm rồi.

Lành lâu rồi, nhưng hễ trời lạnh chút đều tấy lên, buốt không tả nổi, phải dùng chất đắng để ủ xuống.

"
Nghe đấn đó, Lam Thanh Sương lại sững người ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận