Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo


Hình như qua câu nói vừa rồi, đã có thứ gì đó vừa chạy vụt qua tâm trí cô.

"Trên đời này cũng có nhiều chuyện trùng hợp một cách ngẫu nhiên thật đấy"
Lam Thanh Sương lẩm bẩm với chính mình, tiếng cô nhẹ như gió, mặc kệ Đường Bắc Ái có nghe thấy được hay không.

Đường Bắc Ái lại nhấp một ngụm, trong thoáng chốc đã uống hơn nửa cốc cafe.

Anh đặt cốc cafe xuống bàn, khẽ liễm mép một cái đầy tinh nghịch.

"Sao lại nhìn tôi như vậy? Lúc này em mới nhìn ra tôi đẹp trai lắm đúng không?"
Đường Bắc Ái chọc ghẹo cô, lại hí hửng đến híp cả mắt.

"Nếu anh không nói, tôi cũng không nghĩ là trên người anh đã từng bị thương nặng vậy đâu!"
Lam Thanh Sương thản nhiên nói, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng, mọi thứ trên đời này đều có khả năng trùng hợp, người giống người thì có làm sao! "Vết thương này ấy, khi xưa hại tôi suýt thì mất cả mạng.

Nhưng mà, tôi không hối hận vì điều đó chút nào.

Hôm nay rảnh rỗi, để tôi nói cho em nghe câu chuyện về vết thương chí mạng này của tôi nhé.

"
Lam Thanh Sương tỏ vẻ không quan tâm mấy, đôi mắt xinh đẹp đó của cô vẫn chỉ hướng ra ngoài bầu trời đêm rộng đến thênh thang phía trước mặt, thu vào con ngươi những màu sắc lộng lẫy mê người.

Lưu Nhược không đến rồi, vậy thì cô chỉ đành nghe anh ta nói nhảm vậy, dù sao cũng rất hiếm hoi có dịp thế này.

Đường Bắc Ái thấy cô im lặng chẳng nói gì, gương mặt cũng đã giãn ra, thì cũng bớt phân nặng nề ngôn ngữ hơn đôi chút.

"Rất nhiều năm trước, cũng phải hơn mười năm rồi ấy, năm đó tôi mười tuổi.

Có một lần tôi theo người chú đi du lịch rừng, đến một cánh rừng, tôi thấy có một người đàn ông ăn mặc rất trang trọng, tay dắt theo hai đứa trẻ còn nhỏ hơn tôi đang chạy gấp gáp, một nam một nữ.


Sau lưng họ là hai gã đàn ông đồ đen khác đang đuổi theo, dường như là sát thủ truy sát thì phải.

Lúc đầu tôi không quan tâm lắm, cho đến khi thấy gã sát thủ kia, giương súng định bản vào đứa bé gái nọ vì cô bé là người chạy chậm nhất.

.

"
Nói đến đó, Đường Bắc Ái dừng lại.

Có chút bùi ngùi lại xuất hiện trước mắt anh, viên cảnh cũ năm đó, chính là hoàn cảnh tạo nên vết thương này.

Lam Thanh Sương nghe đến đó, dường như càng lúc càng tập trung hơn.

Trong ký ức của cô lại được dịp ùa về một số thứ, mà những thứ đó, lại giống câu chuyện của Đường Bắc Ái y hệt.

"Tôi khi ấy còn bé mà, dĩ nhiên là trẻ con thì lúc nào cũng rất lương thiện, tôi không muốn giương mắt nhìn cô bé ấy chết!
Vậy là tôi giằng tay khỏi tay chú ra, lao đến phía cô bé xa lạ đó, vừa hay đỡ được viên đạn.

Cũng may tôi cao người, viên đạn mới ghim vào vai, nếu đổi lại là cô bé kia thấp như vậy, thì chính xác đã ghim vào đầu rồi.

Sau khi tôi ngã xuống, tôi chỉ nhớ duy nhất một hình ảnh là chú tôi rút súng ra bắn chết lũ sát thủ đó rồi đưa tôi về thành phố, còn người đàn ông kia thì ngạc nhiên một chút, rôi dắt hai đứa trẻ lập tức chạy vụt đi.

Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt trong veo của cô bé đó, ngây dại và cảm kích đến mức nào.

"
Đường Bắc Ái nói xong câu chuyện của mình, cũng là lúc anh hơi khát nước.

Uống một ngụm cafe, anh hỏi.

"Sao lại im lặng rồi? Câu chuyện của tôi chân thật lắm đấy, không có thêm mắm dặm muối đâu.

Chỉ là kể với em rồi thì cũng phải nhớ lại, bây giờ không biết, cô bé ấy đã trở thành cô gái thế nào rồi.

"
Lam Thanh Sương nghe hết câu chuyện thì đứng đực cả mặt ra, trân trân nhìn Đường Bắc Ái.

Lý trí cô bùng nổ, cảm thấy như cả thế giới đang trêu ngươi mình.

Câu chuyện của anh, cũng chính là câu chuyện của cô, cô vạn cũng không tin, Đường Bắc Ái là người mà suốt bao nhiêu năm qua, ba cô vì đại ân năm xưa mà vẫn luôn miệt mài tìm kiếm.

Cô không trả lời Đường Bắc Ái, chỉ cười khổ, nụ cười chất chứa hàng vạn loại cảm xúc không có tên, cô không biết nên vui hay buồn, dường như mọi loại cảm xúc bình thường ngay lúc này đã không còn có thể sử dụng được nữa.

Đường Bắc Ái anh ta, cứ như một vở kịch lớn vậy.

"Cô bé gái ấy, bây giờ sống rất tốt.

Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất thành công, có một gia đình mỹ mãn, một người cha rất yêu chiều cô ấy.

Cô bé ấy, là người đang đứng trước mặt anh lúc này, Lam Thanh Sương!"
Lam Thanh Sương vừa nói xong, Đường Bắc Ái đã trợn tròn cả mắt, dường như cũng nghe được tim mình lỗi đi một nhịp.


Chưa bao giờ anh cần bản thân mình nghiêm túc và sáng suốt như lúc này, Lam Thanh Sương ở trước mắt anh, ngay thời khắc này lại như một người mà anh không thể nào chạm tới được.

"Em.

.

"
Đường Bắc Ái nói không thành lời, hy vọng là Lam Thanh Sương trêu ghẹo anh.

Vì nếu là thực, thì có lẽ Trái Đất này cũng quá đỗi tròn rồi.

Lam Thanh Sương khẽ thở dài, sau đó chấp nhận sự thật, cầm lấy tách cafe của Đường Bắc Ái mà uống, cô muốn mượn vị đắng để thức tỉnh phần người yên tĩnh nhất của chính cô.

"Tôi cũng không nghĩ rằng, mình có duyên với anh như vậy đâu!
Nhưng ân tỉnh năm đó là thật, tôi không có cách nào chối bỏ nó.

Năm đó tôi mới bảy tuổi, ba đưa tôi và anh trai băng qua rừng để đi đến một suối nước nóng nghỉ mát.

Giữa đường thì bị lũ người đó truy sát, ba không muốn chúng tôi thấy cảnh ông ấy giết người nên mới cuống cuồng dắt hai anh em chạy đi.

Và sau đó, thì gặp chuyện như vậy.

Khi trở về thành phố, ba luôn tìm kiếm tung tích của anh để báo đáp, nhưng anh đã bặt vô âm tín rồi.

Sau này lớn lên tôi mới hiểu, năm xưa ông ấy đắc tội không ít người, mới bị người ta truy sát như vậy.

Suốt mười mấy năm qua, ông ấy vẫn luôn tìm kiếm anh, tôi cũng chưa từng quên lãng ân tình đó "
Lam Thanh Sương vừa dứt lời, Đường Bắc Ái đã ôm chầm lấy cô.

Dưới làn gió đêm mát rười rượi, cô không phản kháng, vẫn đứng ngây ngốc ra đó, sau đó khẽ ôm lấy tấm lưng của anh, cười gượng.

Cái ôm này, xuất phát từ tấm ân tình lớn mà cô năm đó đã mắc nợ anh.

Khi hiểu ra Đường Bắc Ái là người đã cứu mạng mình năm xưa, Lam Thanh Sương đã hoàn toàn tháo bỏ lớp gai của mình, đón nhận anh, chỉ là sự đón nhận này, như một người bình thường dành cho ân nhân của mình, trong lòng cô biết rõ, cô vĩnh viễn chỉ yêu một mình người đàn ông đã cứu lấy danh dự của mình năm đó.

"Tốt rồi, tốt quá rồi"
Đường Bắc Ái không giấu được sự mừng rỡ mà nói liên miệng, hóa ra cô bé đó là cô, hóa ra trời đã định giữa họ có duyên có nợ từ sớm rồi.


Lam Thanh Sương ôm lấy Đường Bắc Ái một chập, cũng buông anh ra, đã có sự gần gũi hơn mà thuận miệng hỏi.

"Vì lần đó, mà vết thương này còn tái mãi đến bây giờ sao?"
Đường Bắc Ái gãi đầu, lại nhớ lại một chuyện.

"Không phải, vết thương này tái lại lâu năm như vậy là vì hai năm trước.

Em ngồi xuống ghế đi, tôi kể cho em nghe một chuyện nữa"
Bên trên trời đã lất phất vài hạt mưa phùn, anh sợ cô bị lạnh, liền kéo cô vào trong, ngôi xuống bàn, bật lò sưởi, từ tốn nói.

"Em!
còn muốn nghe nữa không?"
"Anh kể đi, tôi cũng đang rảnh mà.

"
"Vết thương này sở đĩ đã hoàn toàn khỏi rồi.

Nhưng vào hai năm trước, trong một đêm có pháo hoa rất to, cái đêm chung kết bóng đá ấy, tôi đã cứu một cô gái khỏi một gã sở khanh ở phía sau sân vận động.

Ai ngờ lúc rời đi, gã sở khanh ấy mai phục, đẩy tôi xuống một hồ băng.

Cũng may trợ lý đến kịp, nếu không tôi đã bỏ mạng dưới cái hồ băng ấy rồi.

Vì nhiệt quá lạnh, nên mới như vậy đấy: Vừa nói xong, Lam Thanh Sương run đến không kiểm soát được.

Cô đứng phắt dậy, lần này thì, cô điếng người thật sự.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận