“Quách phu nhân, tôi đã nói, người phụ nữ của Giang Niệm Dương này không thiếu tiền.
Bà nghĩ chút tiền đó liền có thể coi như không có chuyện gì, là đang xem thường tôi sao?”
Lệ Du Huyên ngước nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Tính cách của Giang Niệm Dương tuy có chút độc đoán nhưng không đến mức sẽ dồn người khác vào đường cùng thế này.
Vả lại cô cũng không tổn thất gì mấy, chuyện này không đến nỗi làm cho lớn lên.
Lẽ nào anh là có suy nghĩ khác?
Dưới cái ánh nhìn lạnh lẽo của Giang Niệm Dương, Quách phu nhân run đến đổ mồ hôi hột.
Bà cuối cùng cũng hiểu vì sao một người còn trẻ tuổi như anh lại có thể một tay thao túng giới giải trí trong lòng bàn tay.
“Giang tổng, tôi không có ý đó!”
Giang Niệm Dương hừ lạnh: “Tôi là nghe ra bà có ý đó.”
Quách phu nhân nhanh chóng hiểu được, Giang Niệm Dương thực ra là đang cố tình bắt bẽ.
Thứ anh muốn, có lẽ là một thứ khác nên mới cố tình làm lớn mọi chuyện.
“Vậy Giang tổng anh xem thế này có được không? Sự kiện hợp tác lần tới của Nam Đô và Giang Thị chúng tôi sẽ chịu toàn bộ phí thiết kế sân khấu, Giang Thị sẽ được hiệu ứng quảng bá gấp hai lần so với trong điều kiện hợp đồng, lợi nhuận cũng sẽ tăng cho bên anh thêm một phần.”
Quách phu nhân tuy đã rút lui khỏi giới từ sau khi gả cho Quách La, nhưng về cơ bản bà ấy cũng là một người rất biết kinh doanh.
Giang Niệm Dương cố tình cái này không chịu cái kia cũng không vậy chỉ có thể là đang nhắm tới một lợi ích lớn hơn.
Mà gần đây, Nam Đô hợp tác Giang Thị tổ chức một sự kiện lớn.
Trong sự kiện này Giang Thị chịu nhiều trách nhiệm nhưng lợi ích lại không nhiều, Giang Niệm Dương có vẻ vẫn chưa hài lòng với vụ này.
Giang Niệm Dương khẽ cười, ý định của anh là muốn hiệu ứng quảng bá tăng cho bên Giang Thị.
Thật không nghĩ đến còn thu được lợi của các phần khác, đây cũng xem là thu hoạch ngoài dự đoán.
“Được.
Nếu Quách phu nhân đã có nhã ý như vậy, tôi cũng không thể nhỏ nhen được.
Hy vọng Quách phu nhân sau này quản Quách tổng tốt một chút.
Tôi rất mong đợi lần hợp tác vui vẻ của chúng ta.”
Lệ Du Huyên chỉ biết thán phục nhìn anh.
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là gian thương rồi! Quá ghê gớm! Chiếm của người khác nhiều lợi như vậy, đúng là quá ghê gớm! Cô đúng thật là đã xem thường anh rồi!
Sau đó Quách phu nhân tạm biệt anh và cô, kéo theo lão già Quách La với vẻ mặt hậm hực.
Lệ Du Huyên định ra về thì Giang Niệm Dương lại gọi cô lại.
“Cô cũng chưa ăn trưa nhỉ? Tôi đã đặt một bàn ở đây, cùng ăn đi.”
Sếp lớn mời ăn cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Cả ngày hôm nay nhã hứng gì cũng đều bị tên háo sắc kia làm cho mất hết, bụng cô cũng đang biểu tình lên rồi.
Lệ Du Huyên theo sau anh đi lên phòng vip đã đặt trước.
Cả một bàn thịnh soạn đều đang bày ra trước mắt rồi.
Cô cũng không cần ngại gì nữa, cứ phải lo cho cái bụng của mình trước đã.
Hiếm khi được ăn ngon, cô không khống chế được mà ăn đến no căng cả bụng.
Quả nhiên đi ăn với sếp lớn là đỉnh nhất, đồ ăn toàn là thượng hạng.
Chỉ tiếc không thể đem về cho Tiểu Lục ăn.
Lệ Du Huyên chợt nảy ra một ý tưởng hay ho, vẻ mặt không kiềm được sự thích thú.
Cô xoa xoa hai bàn tay, cười nụ cười thương mại với anh.
“Cái đó, Giang tổng anh nói xem lợi ích hôm nay thu được cũng là nhờ có công lao của tôi.
Vậy tôi được… một chút gì không?”
Giang Niệm Dương thở dài.
Người phụ nữ này đúng là lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, lúc nào cũng muốn kiếm lợi từ anh.
Căn bản là không có chút gì quan tâm đến an nguy của bản thân, mạo hiểm như vậy cũng đều là vì muốn tiền thưởng.
“Cô thiếu tiền đến vậy à?”
Nghe anh hỏi cô liền không cần suy nghĩ dong dài, đáp ngay tức khắc: “Vâng, tôi rất rất thiếu tiền.
Cực kì thiếu tiền.”
Giang Niệm Dương thật sự cạn lời với cô.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, một người phụ nữ một thân nuôi đứa con trai sống ở Minh Thành này đúng là có chút không dễ dàng.
Anh trước nay vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ba đứa bé là ai, tại sao lại để cô một thân một mình gồng gánh nhiều như thế.
Thế nhưng anh luôn không hỏi.
Có lẽ đó là cả một câu chuyện dài mà Lệ Du Huyên không muốn nhắc đến.
Hiện tại nhìn cô vui vẻ như thế, thật không biết quá khứ đã phải trải qua những gì để có thể mạnh mẽ như hiện tại.
Giang Niệm Dương may mắn sinh ra trong một gia cảnh tốt, điều kiện tốt.
Anh không hiểu được cô đã phải trải qua những điều gì, nhưng anh vẫn hiểu một điều, cho dù bên ngoài có cứng rắn thì nội tâm của Lệ Du Huyên vẫn chỉ là một người phụ nữ, cũng sẽ có nhiều yếu mềm.
Vì thế từ trước đến nay Giang Niệm Dương vẫn luôn đối với Lệ Du Huyên có một cảm giác rất tò mò.
Anh không ngăn được suy nghĩ muốn biết được thế giới của cô là màu sắc nào, là những chuyện gì.
Từ một lúc nào đó không hay biết, Lệ Du Huyên đã lặng lẽ chiếm một phần trong suy nghĩ mỗi ngày của Giang Niệm Dương.
Dòng suy nghĩ miên man của anh đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng gọi của Lệ Du Huyên.
Giang Niệm Dương giật mình hoàn hồn trở về thực tại, ngước nhìn cô.
“Vậy xin hỏi Giang tổng, anh đối với việc này có suy nghĩ thế nào vậy?”
Nhìn cái ánh mắt long lanh đó của cô, Giang Niệm Dương lại cảm thấy bất lực.
Dù sao chuyện hôm nay cũng nhờ có cô nên mới thuận lợi, thôi thì xem như mở lòng khoan dung một lần mà giúp đỡ cô vậy.
“Thôi được rồi.
Tôi cũng không phải nhỏ nhen.
Tôi trở về sẽ nói phòng nhân sự thêm nửa phần tiền thưởng vào cho cô.”
Lệ Du Huyên bĩu môi: “Chỉ nửa phần? Giang tổng à anh keo kiệt quá đi!”
“Cô chê thì đừng có lấy.”
Lệ Du Huyên nghe nói vậy thì liền gật đầu đồng ý lia lịa: “Lấy! Lấy! Ai nói tôi không lấy chứ! Giang tổng là tốt nhất!”
Lệ Du Huyên hí hửng tạm biệt anh để quay trở về tiếp tục công việc.
Vẻ vui mừng hệt như đứa trẻ vừa nhận được quà.
Giang Niệm Dương lắc đầu bất lực.
Lúc cần thì tung hô nào là tốt nhất giỏi nhất, lúc không cần thì lại bảo anh là tên khốn này tên khốn kia.
Lòng của phụ nữ, đúng là như kim đáy bể!.