Giang Niệm Dương đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, anh quay sang nói với cô: “Đúng rồi, mấy ngày nữa cô có rảnh không?”
Lệ Du Huyên không rõ anh hỏi để làm gì, nhưng cũng nghiêm tức nhớ lại lịch trình của mình sau đó đáp: “Không, mấy ngày tới tôi cũng xem như không bận gì nhiều lắm.”
“Vậy có thời gian đi trượt tuyết với tôi đi.
Tiểu Kiệt được nghỉ, thằng bé nói muốn đi đâu đó chơi cùng cô, bảo tôi sắp xếp.
Tôi cảm thấy mùa này đi trượt tuyết là thích hợp nhất rồi.”
Đột ngột mời đi như thế Lệ Du Huyên cũng không biết thế nào.
Nhưng Giang Niệm Dương lại nói là Tiểu Kiệt rất mong chờ cô cùng đi nên Lệ Du Huyên cũng chỉ có thể gật đầu bảo sẽ xem xét lại.
Chiều hôm đó lúc về, cô đã hỏi ý Tiểu Lục.
Bởi vì không thể nào đi mà để lại thằng bé ở nhà một mình, nếu thằng bé không chịu thì cô sẽ không đi.
Nhưng kì lạ là Tiểu Lục ham chơi như thế, nghe nói cô đi trượt tuyết lại không đòi đi theo.
Lệ Du Huyên bảo cô sẽ ở nhà với nó thì nó lại cứ nhất quyết bảo cô phải đi đi.
Cuối cùng, Lệ Du Huyên cũng đồng ý.
Cô gửi Tiểu Lục qua bên nhà Mạc Linh chơi vài ngày, rồi thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi chơi của mình.
Cảm thấy cực kì có lỗi vì đã không thể dẫn thằng bé theo cùng, nhưng nếu làm như thế thì sẽ lộ mất nên Lệ Du Huyên cũng chỉ đành chờ cơ hội lần khác thôi vậy.
Thực ra, Tiểu Lục đồng ý là bởi vì đây là kế hoạch bồi đắp tình cảm mà hai đứa trẻ dựng lên.
Đã cất công như thế sao có thể để mọi thứ thành công cốc được.
Vì thế cho dù bằng cách nào cũng phải dốc sức thuyết phục được cô đồng ý đi.
Mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng đến ngày đi khu trượt tuyết.
Khu trượt tuyết Quân Sơn là khu trượt nổi tiếng nhất.
Ở nơi này, diện tích rộng, phong cảnh lại đẹp.
Là nơi mà người có tiền đều thích đến.
Vé vào cửa thật sự rất mắc, có khi bằng ba tháng tiền lương của cô cộng lại cũng nên.
Lệ Du Huyên từng nghe qua nhưng vẫn chưa có đủ tiền để dẫn Tiểu Lục đi chơi thử.
Huầy, thật đáng tiếc lần này có cơ hội lại không dẫn thằng bé đi được.
Đúng là đáng tiếc!
Lệ Du Huyên còn đang mãi nghỉ ngợi thì nghe một âm giọng quen thuộc vang lên bên tai: “Mẹ ơi, mẹ đang suy nghĩ gì thế?”
Hoá ra là Tiểu Kiệt.
Lệ Du Huyên mãi thất thần nên đâu có nghe thằng bé nói gì.
Cô cúi xuống xoa đầu Tiểu Kiệt rồi dịu dàng đáp: “Tiểu Kiệt à, mẹ xin lỗi nhé! Mẹ mãi suy nghĩ nên không nghe con nói gì.”
“Mẹ à, ba nói mẹ không biết trượt tuyết.
Thế để cho ba dạy mẹ trượt nhé! Con đi chơi đây, mẹ giao cho ba đó!”
Tiểu Kiệt dứt lời thì đã chạy đi mất tiêu.
Thằng bé này đã nghĩ đủ mọi cách để giúp cô và anh tạo ra không khí lãng mạn.
Nó đã hỏi qua Tiểu Lục rồi nên mới biết Lệ Du Huyên căn bản không biết trượt tuyết, vì thế mới chọn địa điểm đi chơi lần này là khu trượt tuyết.
Có như thế, mới lấy lí do để anh dạy cô được.
Có cơ hội tiếp xúc như thế còn sợ không tìm hiểu nhau được sao?
Nhưng mà người nằm trong kế hoạch này là Lệ Du Huyên thì đang lúng túng vô cùng.
Cô không biết nên làm thế nào, lỡ đồng ý rồi mới nhớ ra mình không biết trượt.
Nhờ anh dạy thì đúng là mất mặt mà.
Giang Niệm Dương không đợi cô mở lời mà nói trước: “Mang đồ bảo hộ vào, tôi dạy cô trượt.”
Hình như sau chuyện của mấy hôm trước, thái độ của anh đối với cô cũng thân thiện hơn rất nhiều.
Lệ Du Huyên cảm thấy hình như khoảng cách giữa hai người cũng không còn như trước nữa, đã trở nên gần gũi như bạn bè.
Mà như vậy cũng tốt, đỡ hơn khi trước cứ vướn víu mối quan hệ cấp trên cấp dưới, cảm giác đúng là gượng gạo.
Lệ Du Huyên mang đầy đủ đồ bảo hồ rồi đi theo anh.
Đến khu tập luyện trượt tuyết cho người mới, cô đứng trên ván trượt mà hai chân cứ run rẩy không thôi.
Cứ nghĩ trượt tuyết cũng không khó lắm, không nghĩ đến chỉ mỗi việc giữ thăng bằng thôi cũng đã khó như vậy.
Giang Niệm Dương lại ung dung đứng một bên hướng dẫn: “Đứng thẳng người, cố gắng giữ thăng bằng trên hai chân.
Dang rộng chân một chút, bước chân trái lên trước.”
Cô nghe theo anh bước chân trái lên, mà thế quái nào lại không thể giữ được thăng bằng.
Lệ Du Huyên lảo đảo một hồi rồi ngã oạch xuống đất, ê hết cả người.
Lệ Du Huyên đến bây giờ liền cảm thấy hối hận, lẽ ra cô không nên đồng ý đến đây mới đúng.
Đi chơi mà tưởng đâu là đi chịu khổ không bằng.
Giang Niệm Dương không những không đỡ cô mà đứng ở một bên nhìn còn cười với điệu bộ khoái chí: “Lệ Du Huyên cô ngốc thật đấy!”
Ngốc? Ngốc chỗ nào? Người ta là vì lần đầu trượt tuyết nên mới không nắm vững được, tập nhiều lẫn sẽ tốt lên thôi.
Lệ Du Huyên nghe anh nói như thế thì tự ái lại nổi lên, cô tức giận vứt cây gậy chống xuống, quay người định bỏ đi.
“Đúng, anh giỏi anh thông minh, vậy anh tự chơi đi.
Tôi đây không học nữa.”
Cứ tưởng là có thể ra đi một cách khí thế, nào ngờ vừa quay gót định đi thì cái ván trượt trên chân lần nữa phản bội cô.
Lệ Du Huyên lảo đảo ngã ra sau, nhưng lần này không thấy ê ẩm như lần trước nữa.
Hoá ra, là Giang Niệm Dương đã đỡ lấy cô, làm tấm đệm thịt người cho cô.
Anh tức giận cốc vào đầu cô một cái rồi mắng: “Lệ Du Huyên tôi nói cô ngốc cô lại không chịu.
Không biết trượt thì đừng có bước lung tung.”
Lệ Du Huyên ấm ức lắm nhưng không phản bác được lời nào, dẫu sao lần ngã này cũng là do cô hấp tấp, anh nói cũng không có chỗ nào sai.
Giang Niệm Dương nhìn cái vẻ nhím nhỏ xù lông của cô thì chỉ có thể nhịn cười trong bụng.
“Được rồi, tôi đỡ cô dậy.”
Cả hai đang định tiếp tục học trượt tuyết thì đột nhiên có giọng gọi tên anh vang lên từ xa: “Niệm Dương! Trùng hợp quá, anh cũng đến đây trượt tuyết sao?”
Lệ Du Huyên nghiêng đầu nhìn xem thử.
Hoá ra là Chu San San, cái người mà lần trước cô chụp được khi theo dõi anh.
Gọi tên anh thân mật như vậy, lẽ nào tin đồn hai người này yêu nhau là thật sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu này của Giang Niệm Dương thì hình như không giống lắm.
Chu San San hối hả chạy tới, vui vẻ rạng rỡ như bắt được vàng.
Cô ta ôm lấy tay Giang Niệm Dương, anh lại lạnh lùng mà rút về.
Chu San San bị anh phũ phàng nên đâm ra thẹn quá hoá giận, nhìn thấy cô đứng bên cạnh thì liền chĩa mũi nhọn sang công kích cá nhân cô.
“Niệm Dương, đây không phải tay phóng viên lần trước bám đuôi anh sao? Sao cái đồ mặt dày như cô ta lại ở đây vậy chứ?”
Loại người gì đây, vừa đến đã mắng người? Rõ ràng không biết chút gì về người ta mà còn gọi một tiếng mặt dày, cũng không nhìn xem là mặt ai dày hơn.
Giang Niệm Dương còn chưa kịp lên tiếng thì Lệ Du Huyên đã đứng lên trước một bước, kiêu ngạo phản bác lại: “Chu tiểu thư, cô nói tôi mặt dày sao tôi lại thấy mặt cô dày hơn nhỉ? Xem này, cả mấy lớp phấn luôn chứ đâu có ít, tôi còn không có trang điểm cơ đấy!”
“Cô!”
Chu San San tức anh ách một hồi nhưng vẫn cố giữ hình tượng nết na dịu hiền trước mặt Giang Niệm Dương.
Cô ta vờ tỏ vẻ uỷ khuất, thút thít nói: “Niệm Dương, anh xem cô ta…”
Nhưng Giang Niệm Dương lại phớt lờ Chu San San, ánh mắt chỉ hướng về Lệ Du Huyên.
Điều này càng khiến cô ta tức thêm một bụng.
Tốn bao công sức tặng quà cho Trần Mộng Lan, Chu San San mới biết được hôm nay Giang Niệm Dương đến khu trượt tuyết này, cô ta cố tình đến định tạo một màn “vô tình gặp gỡ” thật lãng mạn.
Chỉ không ngờ sự xuất hiện của Lệ Du Huyến chính là biến số làm kế hoạch của cô ta phải sụp đổ.
Đột nhiên, Tiểu Kiệt từ đâu chạy tới gọi lớn: “Mẹ ơi!”
Chu San San không rõ tình hình, lại tưởng Tiểu Kiệt gọi mình là mẹ nên quay sang hất mặt với Lệ Du Huyên, kiêu ngạo nói: “Hồ ly tinh, cô quyến rũ Niệm Dương thì đã sao? Tiểu Kiệt cũng gọi tôi là mẹ rồi, cô không có cơ hội nữa đâu.”
Sau đó liền quay sang dang rộng tay chào đón Tiểu Kiệt, tưởng rằng thằng bé sẽ nhào vào lòng mình nên vẻ mặt đều cố trưng ra cái vẻ thánh thiện hiền lương: “Tiểu Kiệt, mẹ đây mẹ đây!”
Chỉ đáng tiếc cho một màn vả mặt không thương tiếc.
Tiểu Kiệt chạy tới không nhào vào vòng tay của cô ta mà trực tiếp lướt qua luôn.
Thằng bé lao đến ôm chầm lấy Lệ Du Huyên rồi âu yếm gọi: “Mẹ ơi, mẹ chơi đắp người tuyết với con nhé!”
Tiểu Kiệt gọi Lệ Du Huyên là mẹ khiến Chu San San thật sự bị đả kích.
Cô ta không thể ngờ tới đứa trẻ khó tính vẫn luôn cản trở cô ta thế mà lại chấp nhận Lệ Du Huyên đó.
Mà Chu San San đâu có biết được.
Ban nãy vốn dĩ Tiểu Kiệt đang chơi vui vẻ bên kia, định một lúc nữa mới qua để cho cô và anh có không gian riêng.
Nhưng thằng bé lại nhìn thấy Chu San San từ đâu chui ra phá đám, sợ Lệ Du Huyên bị ức hiếp nên mới chạy qua muốn làm cô ta bẽ mặt và bảo vệ Lê Du Huyên..