Lúc lên xe, Lệ Du Huyên cứ ấm ức mãi không thôi, cuối cùng không nhịn được quay sang hỏi anh.
“Hôm nay anh làm loạn gì thế hả? Không phải nói là giữ bí mật hay sao? Còn nữa, tôi với anh từ lúc nào mà thành vợ chồng hợp pháp rồi vậy? Đến giấy kết hôn còn chưa có đó.”
Giang Niệm Dương cười khẩy, vươn tay đến xoa đầu Lệ Du Huyên.
“Mấy hôm trước khi đến thăm ông, tôi đã bảo Lục Thành chuẩn bị giấy đăng kí kết hôn cho chúng ta rồi.
Hiện tại chỉ cần dán một tấm hình lên liền trở thành chính thức rồi!”
Cái con người ranh ma! Cô từ lúc nào đồng ý làm giấy kết hôn với anh cơ chứ? Rõ ràng lúc đầu đã bảo chỉ đóng giả bạn gái thôi mà, sao lại thành vợ luôn rồi?
“Xin hỏi Giang tiên sinh, tôi lúc nào đồng ý kết hôn với anh vậy?”
Giang Niệm Dương bật cười.
Anh lấy trong cặp táp ra một bộ tài liệu đặt trước mặt cô.
“Ban đầu chỉ bảo cô đóng giả bạn gái, nhưng hiện tại tôi hy vọng cô có thể đóng giả làm vợ tôi.
Đương nhiên, chỉ là thêm một cái danh nghĩa, mọi quyền lợi cô vẫn được hưởng như trước.”
Lệ Du Huyên mở tài liệu, xem qua một lượt.
Thật ra điều kiện anh đưa ra không tồi.
Với tình hình kinh tế hiện tại của cô, diễn một vai người vợ giả, không cần làm gì mà vẫn có tiền đầy đủ.
Nếu nói trong chuyện này ai thiệc ai hơn thì cô chính là đá chiếm rất nhiều món hời từ tay Giang Niệm Dương rồi.
Diễn một vai người vợ, cái gì cũng không cần làm, tự do vẫn có, riêng tư đều không bị ràng buộc.
Giang Niệm Dương tuy tính tình sát thần khó chiều thật, nhưng điểm tốt nhất chính là không vượt rào xâm phạm qua chỗ cô.
Phải nói anh đã làm rất tốt bổn phận của mình, giữ đúng lời hứa không xen vào bất kì điều gì mà cô muốn làm.
Quan trọng nhất, mặc dù lâu lâu dở chứng trêu ghẹo cô nhưng vẫn luôn giữ giới hạn nhất định, chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Thật ra Lệ Du Huyên cảm thấy, đối với chuyện này cũng không có gì xấu.
Cứ xem như là diễn một vai diễn, đến tháng nhận cát xê, trải nghiệm một chút hương vị cuộc sống hôn nhân.
“Giang Niệm Dương, tôi thật ra có một điều vẫn luôn muốn hỏi anh.”
Giang Niệm Dương nhướn mày, gật đầu ra hiệu cô cứ hỏi.
Lệ Du Huyên nhận được sự đồng ý liền tiếp lời: “Anh vì sao phải làm đến mức này? Nếu chỉ là để hài lòng ông, thì cũng không nhất thiết phải hy sinh hạnh phúc của bản thân tới mức đó.
Ông là người thấu tình, chắc chắn sẽ không trách anh vì những chuyện như thế.”
Lời của Lệ Du Huyên nói không sai.
Giang Niệm Dương thương người ông của mình rất nhiều, điều này đã nhìn thấy được rất rõ ràng.
Tuy nói anh tìm một người về diễn kịch lừa ông, nhưng cốt lõi cũng là hy vọng ông được vui vẻ trải qua mấy ngày bình yên cuối đời.
Cho dù ông không tin tưởng mối quan hệ này thì anh vẫn muốn diễn cho tròn vai.
Chi ít để ông có thể yên tầm phần nào về đứa cháu của mình.
Nhưng đó liệu là lý do duy nhất rồi sao? Có thật là chỉ như thế không?
Câu hỏi này, chính Giang Niệm Dương cũng mông lung không rõ.
Anh cũng không biết phải trả lời cô thế nào.
Giang Niệm Dương xoa xoa hai bàn tay vào nhau, tựa đầu dựa vào kính xe, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
“Tôi biết, ông sẽ không trách tôi.
Nhưng tôi không muốn đến lúc cuối cùng ông ra đi mà vẫn còn hối tiếc nhiều như thế.
Ông thật sự rất thích cô, vì vậy tôi cũng mong có thể vào thời điểm này làm chút chuyện gì đó khiến ông cảm thấy vui vẻ.”
Anh gượm một lát, rồi lại nói tiếp: “Mặc khác, Tiểu Kiệt rất thích cô.
Thằng bé trước nay không dễ thích ai.
Nên nếu được, tôi hy vọng cô có thể trở thành mẹ nó một đoạn thời gian.
An ủi cho những mất mát của nó.
Tôi biết, tôi yêu cầu thế này thì có chút ích kỷ đối với cô.
Nhưng mà Lệ Du Huyên, chuyện này tôi thật sự không tìm ra ai khác thích hợp.”
Nỗi lòng của Giang Niệm Dương, Lệ Du Huyên hiểu.
Anh cũng chỉ đơn thuần là muốn hiếu thảo với người ông đã gần đất xa trời, muốn bù đắp cho đứa con nhỏ của mình.
Lệ Du Huyên cũng là một người mẹ, cô cũng có con, những điều này cô hiểu.
Thời gian qua ở bên cạnh anh đóng vai một người bạn gái, tuy rằng rất ngắn ngủi nhưng Lệ Du Huyên cảm nhận được con người của Giang Niệm Dương không xấu, ngược lại rất tốt.
Chuyện đóng giả làm vợ anh, cũng không đến nổi khó chịu.
Lệ Du Huyên đối với chuyện này cũng không ghét bỏ.
“Được, tôi đồng ý giúp anh.
Nhưng giúp thì đều có thời hạn.
Tôi không hy vọng chúng ta sẽ mãi bị ràng buộc thế này, anh cũng nên có hạnh phúc thật sự của riêng anh.”
Giang Niệm Dương khẽ cười.
Hạnh phúc thật sự? Đang ở rất gần đây mà!
“Lệ Du Huyên, cảm ơn cô! Cô yên tâm, sau khi tôi thu xếp mọi thứ ổn thoả, tôi sẽ trả mọi chuyện về đúng quỹ đạo nên có của nó.
Sau khi thời hạn kết thúc, cô muốn đi bất cứ lúc nào cũng được.
Còn nếu trong đoạn thời gian này có khúc mắc hay bất mãn, đều có thể nói với tôi.
Tôi nhất định sẽ xử lý tốt đẹp theo ý cô.”
Lệ Du Huyên bật cười.
Những lúc thế này Giang Niệm Dương thật sự khác hẳn với những lúc nóng nảy trên công ty.
Một lời nói dối lỡ nói ra mà không muốn bị phát hiện thì phải bù đắp bằng rất nhiều lời nói dối khác.
Kể từ ngày hôm nay, vận mệnh của hai người đã thắt chặt lại với nhau, từng bước chuyển động đều không biết được tương lai sẽ thay đổi lớn đến thế nào..