Buổi tối hôm đó, Giang Niệm Dương tất bật cùng với cảnh sát điều tra mọi chuyện.
Tuy đã cố gắng đẩy nhanh mọi tốc độ tìm kiếm, nhưng dù sao thì việc tìm thấy một người ở trong thành phố rộng như thế cũng không phải dễ.
Manh mối đã có được, chuyện lần theo dấu vết bên phía cảnh sát cũng đã đảm bảo sẽ nhanh nhất có thể.
Giang Niệm Dương cũng không gây áp lục với phía bọn họ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tiểu Lục sau khi phẫu thuật kết thúc do vẫn còn thuốc tê, kèm theo cả quá trình đều đã mệt mỏi nên thằng bé đã chìm vào giấc ngủ luôn, đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Lệ Du Huyên từ lúc tờ mờ sáng đã tranh thủ quay về nhà thay đồ, chuẩn bị đồ ăn sáng và lấy một vài bộ quần áo mang vào bệnh viện cho Tiểu Lục thay ra.
Lúc cô quay trở lại vừa đúng lúc bác sĩ thăm khám buổi sáng cho Tiểu Lục mới xong.
“Con trai tôi thế nào rồi bác sĩ?”
Lệ Du Huyên khẩn trương chạy tới hỏi.
Nam bác sĩ trung niên mở bệnh án, khẽ đẩy kính đáp: “Cậu bé đã ổn rồi, các chỉ số sức khoẻ đều ổn, miệng vết thương cố gắng đừng để bị dính nước kẻo bị rách.”
Lệ Du Huyên nghe bác sĩ nói xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn rối rít.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lệ Du Huyên cũng đẩy cửa bước vào trong.
Tiểu Lục ngồi ở trên giường, khuôn mặt vẫn còn một chút mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn toe toét trên môi.
Rõ ràng hôm qua đã khóc rất nhiều, cũng đã bình tĩnh lại rồi nhưng hôm nay nhìn thấy thằng bé an toàn ngồi ở đó, Lệ Du Huyên lại không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Cô lao tới đem Tiểu Lục ôm vào lòng.
Cô bây giờ chỉ có Tiểu Lục là người thân nhất, vì thế thằng bé dù chỉ đứt tay thôi cũng đủ khiến cô lo đến sốt gió.
Mất đi ba mẹ rồi lại càng sợ hãi phải mất đi những người thân khác.
Bởi vì thế mới càng muốn trân trọng hơn!
“Tiểu Lục, đồ ngốc này! Ai bảo con lao ra thế? Có biết hôm qua mẹ rất sợ hay không?”
Là trách móc nhưng là lời trách móc do quá yêu thương nên mới thế.
Tiểu Lục hiểu cô, thằng bé vỗ vỗ vào lưng Lệ Du Huyên.
“Mẹ, con không sao mà! Tiểu Lục lớn rồi, con sẽ bảo vệ mẹ! Mẹ đừng sợ nữa nhé, con nhất định sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ thật tốt.”
Lệ Du Huyên cảm động xoa đầu Tiểu Lục.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì nghe tiếng nháo nhào bên ngoài.
Lệ Du Huyên tò mò bước ra xem thử, hoá ra là Giang Niệm Dương đến.
Không đúng! Sao anh lại đến rồi? Cô còn chưa biết chuẩn bị thế nào để đối phó mà!
Lệ Du Huyên vội chạy đến bên giường, lấy trong túi ra một cái khẩu trang rồi đeo lên cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục cũng khá thông mình, nhìn thấy biểu hiện của cô liền đoán ra.
“Chú đến sao mẹ?”
Tuy trước đây Lệ Du Huyên chưa từng nói qua với Tiểu Lục về việc phải giữ bí mật, nhưng mấy lần anh đến cô đều có vẻ tránh né nên Tiểu Lục cũng theo đó phối hợp với cô.
“Đúng vậy, chú đến rồi, con giúp mẹ một chút, đừng để chú thấy mặt con nhé!”
Tiểu Lục ưỡn ngực vỗ vỗ đầy tự hào đáp: “Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Sau đó Tiểu Lục đeo khẩu trang lên, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.
Xem chừng phòng bệnh hôm nay sẽ nhộn nhịp lắm!
Lúc này, Giang Niệm Dương đẩy cửa bước vào, theo sau còn có Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt tối hôm qua sau khi nghe Giang Niệm Dương nói về chuyện Lệ Du Huyên bị tấn công thì đã lo lắng cả tối.
Tiểu Lục tối qua thì nằm trên giường bệnh, căn bản là không thể nhắn tin hỏi thăm xem tình hình bên đó thế nào.
Lo lắng cả tối, sáng sớm nay vừa thức dậy thằng bé đã nằng nặc đòi anh cùng đưa tới bệnh viện để thăm Lệ Du Huyên và Tiểu Lục.
Vốn là Giang Niệm Dương không có ý định để Tiểu Kiệt cùng đi.
Vì nói thế nào thì thằng bé cũng là con riêng của anh, cô là mẹ kế tương lai lại còn có một đứa con trai, nhỡ đâu Tiểu Kiệt không thích Tiểu Lục thì sẽ khó xử lắm.
Nhưng nghĩ đến việc sau này có lẽ hai đứa sẽ thành anh em một nhà, có thế nào cũng nên làm quen thử trước xem thế nào.
Nhưng mà Tiểu Kiệt dùng đủ mọi lý lẽ để thuyết phục, cuối cùng anh cũng không biết phải làm sao đành đồng ý để thằng bé cùng đi.
Một phần lớn trong những lý do mà Tiểu Kiệt cứ nằng nặc đòi đến chính là vì bí mật thân phận của Tiểu Lục.
Tiểu Kiệt biết rõ nếu không để Giang Niệm Dương biết được chuyện này thì Tiểu Lục phải bõ công che giấu, mà dù có làm cách nào đi chăng nữa thì nhìn cũng rất gượng gạo.
Tiểu Kiệt lại chưa biết là Tiểu Lục đã phản ứng được tình hình và lên kế hoạch thế nào rồi.
Thằng bé cứ thấp thỏm, quả nhiên là không thể ở yên chờ đợi được.
Vì thế Tiểu Kiệt mới quyết định đến đây, chi ít có thể hỗ trợ cho Tiểu Lục những lúc cần.
Dù sao thì nhiều người cũng vẫn tốt hơn mà!
Tiểu Kiệt vừa bước vào phòng đã tranh thủ chớp lấy thời cơ mà chạy đến bên giường bệnh..