Buổi chiều hôm đó cảnh sát liên hệ lại với Giang Niệm Dương báo đã bắt được người.
Cùng lúc, Vưu Tĩnh Khâm cũng gọi cho Giang Niệm Dương nói cho anh biết về kết quả mà mình tra ra được.
Giang Niệm Dương còn rất nhiều nghi vấn nên tạm thời chưa nói với Lệ Du Huyên về việc đã bắt được thủ phạm.
Đợi sau khi anh chứng thực được suy nghĩ của mình rồi nói với cô sau cũng được.
Giang Niệm Dương sau khi nhận được tin báo bên phía cảnh sát thì nhanh chóng đến nơi tạm giam để đối chất với người phụ nữ kia.
Nhờ có mấy thông tin mà Vưu Tĩnh Khâm tra ra được, Giang Niệm Dương có thể sử dụng nó để buộc người phụ nữ đó nói ra lời mà anh muốn biết.
Tại nơi tạm giam, Giang Niệm Dương ngồi trong căn phòng kín mà cảnh sát chuẩn bị riêng cho anh và nghi phạm.
Thông thường thì đương sự hoặc người nhà đương sự sẽ không được gặp mặt nghi phạm nhưng Giang Niệm Dương đã dùng mối quan hệ của mình, đồng thời mượn danh nghĩa là đứng đầu của bên biện hộ cho cô để gặp nghi phạm và đối chất.
“Ai là kẻ sai khiến cô?”
Vừa bắt đầu Giang Niệm Dương đã chẳng vòng vo gì mà trực tiếp đi vào vấn đề.
Người phụ nữ kia giật thót mình, tuy cố gắng che giấu cảm xúc nhưng trong một thoáng ánh mắt của cô ta đã dao động, sắc mặt cũng có chút biến đổi.
Giang Niệm Dương gõ gõ tay lên bàn, tiếng gõ như thúc giục khiến thần trí cô ta càng thêm co xoắn.
Người phụ nữ kia run rẩy đáp lời: “Tôi không hiểu anh đang nói gì! Cái gì mà sai khiến chứ? Là tôi không nhìn vừa mắt cái bộ dạng câu dẫn ghê tởm đó của Lệ Du Huyên nên mới ra tay trừ hại thôi.”
Giang Niệm Dương nhếch mày, đôi môi cong khẽ nở một nụ cười đầy mỉa mai.
A! Lại có kẻ tự cho mình thông minh này! Cô ta tưởng nhận hết tội lỗi về mình là có thể trót lọt sao? Cô ta là đang tự cho mình thông minh hay nghĩ rằng cả thế giới này đều ngốc như cô ta?
Một con chó trung thành như vậy, thật đáng tiếc nha!
Càng đáng tiếc hơn chính là cô ta không rơi vào tay ai lại cứ rơi vào tay anh.
Cũng đúng thôi, ai bảo cô ta động ai không động, cứ nhất quyết động đến người của anh làm gì?
“Vậy sao? Vậy cô có biết tự ý đả thương hành hung người khác không có lý do ngồi tù bao nhiêu năm không? Đúng rồi, cô còn đả thương một đứa trẻ nữa, đây là tội gì nhỉ? Hành hung trẻ em, cố ý đả thương người khác, còn lăng mạ sỉ nhục danh dự nhân phẩm, thêm cả tội theo dõi người khác.
Ôi chao! Nhiều quá cơ đấy! Bao nhiêu đó thì phải ngồi tù bao nhiêu năm mới đủ nhỉ?”
Từng câu từng chữ như dao sắc đâm vào tâm trí khiến cô ta càng lúc càng tái mặt.
Lục Thành ở bên cạnh quan sát cũng không nhịn được rùng mình sợ hãi.
Cái cảm giác áp bức này đúng là cũng chỉ có Giang Niệm Dương mới tạo ra được.
Sở dĩ kẻ khác sợ anh cũng là có lí do hết cả.
Giang Niệm Dương con người này chính là rất giảo hoạt, tâm tư lại cẩn mật.
Điều quan trọng chính là, anh quá hiểu tâm lý người khác.
Là một người có thể nắm bắt được suy nghĩ, tâm lý tình cảm của đối phương chỉ trong một ánh nhìn.
Mà một khi đã nhìn thấu được thì đối phương chẳng khác gì một món đồ để anh tuỳ ý đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Rất lâu về trước Giang Niệm Dương cũng đã dùng cách tương tự hạ gục rất nhiều đối thủ trên thương trường.
Mấy năm nay anh đều không dùng đến cách này nữa, không phải không dùng mà không cần dùng đến.
Lâu như vậy mới được thấy lại, cảm giác hình như càng lúc càng lợi hại hơn rồi.
Lục Thành hiểu rõ nhất, trong trò chơi tâm lý này, người nào có tố chất tâm lý yếu nhất thì người đó thua.
Mà người phụ nữ kia chỉ là người bình thường, sao có thể đấu lại với người đã từng trải qua huấn luyện tậ lý như Giang Niệm Dương.
Nói trắng ra, cô ta càng nhìn vào mắt anh bao lâu thì chỉ càng khiến bản thân cô ta kiệt quệ thêm bấy nhiêu.
Những lời của Giang Niệm Dương cứ ong ong bên tai khiến cô ta rất nhanh đã có biểu hiện hoảng loạn.
“Không thể nào? Sao lại như vậy? Rõ ràng người đó nói với tôi cùng lắm chỉ là phạt tiền vì đã gây ra tai nạn thôi mà, sao lại thành ngồi tù rồi? Không, tôi không muốn ngồi tù!”
Giang Niệm Dương khẽ cười.
Quả nhiên đánh đòn tâm lý là hiệu quả nhất.
Người sai khiến cô ta cũng đủ độc đấy.
Nhưng nói thế nào, có trách cũng chỉ trách cô ta hám tiền lại không hiểu rõ luật pháp.
Đúng là ngu dốt còn tự cho mình thông minh!
Giang Niệm Dương đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến bên cạnh cô ta.
Anh cúi người, khẽ thì thầm vào tai người phụ nữ kia.
“Chắc cô chưa biết nhỉ, nếu tôi muốn thì thời hạn ở tù của cô có thể tăng lên rất nhiều đấy.
Giang gia có quyền lực lớn thế nào, cô biết mà đúng chứ!”
Lời của Giang Niệm Dương đã hoàn toàn đánh sập tâm lý chống chọi còn sót lại cuối cùng của cô ta.
Người phụ nữ kia rùng mình quỳ rạp xuống đất, víu lấy ống quần của Giang Niệm Dương mà van xin.
“Anh Giang, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Làm ơn, tha cho tôi! Tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh!”
Giang Niệm Dương rút chân về sau, quay người về lại chỗ ngồi của mình.
Con mồi đã vào tròng, vậy thì cứ tiếp tục thôi!.