“Tiên sinh, vậy chúng ta có đem chứng cứ này giao cho cảnh sát để bắt Chu tiểu thư hay không?”
Giang Niệm Dương mệt mỏi gấp máy tính lại, xoa xoa thái dương.
“Không, chứng cứ như thế vẫn chưa đủ buộc tội cô ta.
Có giao cho phía cảnh sát cũng vô dụng, tạm thời cứ để lại chỗ tôi đã, tôi suy nghĩ xem nên làm thế nào.”
Vốn nghĩ chỉ cần có thể khiến hung thủ khai ra chủ mưu phía sau liền bắt được, bây giờ lại càng đi thì càng vào ngõ cụt.
Giang Niệm Dương biết rõ người đứng sau là Chu San San đấy, nhưng nếu không bằng khong chứng mà áp cái tội danh này lên đầu cô ta thì Chu Gia làm sao để yên.
Giang Niệm Dương không sợ Chu Gia, nếu thật sự muốn động thủ thì anh vẫn có khả năng đấu với bọn họ.
Chỉ là như thế sẽ rất phiền phức về sau.
Giang Niệm Dương muốn đường đường chính chính hạ gục Chu San San mà Chu gia không thể làm gì được.
Muốn như thế thì phải có thêm chứng cứ xác thực cái đã.
Xem ra vụ này lại phải suy tính lại từ đầu rồi!
“Lục Thành, cậu đi thông báo cho Lệ Du Huyên biết là bắt được hung thủ rồi, cuối tuần này sẽ mở phiên toà xét xử.
Chuyện của Chu San San thì đừng nói.”
Lục Thành gật đầu đáp: “Tiên sinh, anh cứ yên tâm, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói mà.”
Ở bên cạnh Giang Niệm Dương lâu như thế, Lục Thành cũng học được cách nhìn cục diện mà hành sự.
Cậu ta tuy mồm mép có hơi tép nhảy thật nhưng lúc đụng chuyện thì rất đáng tin, là một cộng sự tốt để giao việc.
Giang Niệm Dương cũng vì lí do đó mà rất trọng dụng Lục Thành.
.
Ngôn Tình Sủng
Tuy hiện tại không thể buộc tội Chu San San nhưng Giang Niệm Dương cũng sẽ không để mọi chuyện yên ổn như vậy được.
Anh không phải kẻ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Giang Niệm Dương rời khỏi phòng làm việc thì đi thẳng đến nơi làm việc của Chu San San.
Lúc này Chu San San đang ở trường quay, hả hê với thành quả mà bản thân đã làm.
Tuy mục tiêu ban đầu là nhắm vào Lệ Du Huyên đã không thành công nhưng đổi lại làm bị thương Tiểu Lục cũng xem như thành công rồi.
Vì vốn dĩ cái mà cô ta muốn là khiến cho Lệ Du Huyên đau khổ.
Lệ Du Huyên thương con trai như mạng, so với việc bản thân bị thương thì con trai bị thương sẽ càng khiến cô đau khổ.
Chu San San vì kết quả này mà vui vẻ cả một ngày.
Người quản lý của cô ta cũng tức là cái tên Quan Đạt, hắn ta đi nghe ngóng tình hình về vụ án sau đó liền tức tốc chạy về báo lại cho Chu San San biết.
Chu San San nghe xong mọi chuyện, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Chu San San tức giận quăng cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống đất, hét lên: “Cái con ả đó, không phải bảo cô ta trốn cho kĩ sao? Sao lại để bị bắt rồi?”
Chu San San vốn còn nhàn nhã cho rằng đã êm xuôi hết cả, người phụ nữ kia nhận tiền xong cũng đã hứa sẽ rời khỏi thành phố.
Chu San San còn cho rằng vụ lần này không có chút sai sót nào, vậy mà đùng một cái người phụ nữ kia bị bắt rồi?
Cái tên Quan Đạt sau khi nghe tin này cũng sốc không kém gì Chu San San.
Hắn thuận chiều gió mới nghe lời Chu San San.
Chuyện này ngay từ đầu đã là dính líu tới pháp luật, nếu mà xui xẻo thì hắn chính là đồng phạm, ở tù là chuyện không thể tránh khỏi.
“Chu tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Hắn ta khẩn trương đến mức không chờ nổi nữa rồi! Chu San San có gia thế và quyền lực, nếu bị lộ thì cũng còn có thể thoát thân được.
Còn hắn trừ cái mạng ra thì còn gì nữa đâu, nếu lộ chuyện thì hắn chính là kẻ chết trước tiên.
Chu San San cũng khẩn trương không kém.
Cô ta cứ cắn cắn móng tay, không ngừng suy nghĩ lại mọi thứ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột nên không kịp trở tay.
Lần này Chu San San là tự ý hành động, căn bản không có nói qua với ba của cô ta, lỡ như lộ chuyện thì biết ăn nói thế nào?
“Không! Chắc chắn là không sao đâu! Cô ta chưa thấy mặt chúng ta, cho dù có khai ra cũng không có gì chứng minh đó là chúng ta!”
Chu San San đột nhiên nhận ra vấn đề.
Không sai! Cô ta đã che giấu thân phận rất kĩ, người phụ nữ kia chắc chắn là không nhận ra được đâu!
“Quan Đạt, anh nghe rõ cho tôi, chuyện này chúng ta cứ xem như không biết gì, không được phép để lộ ra bất kì động thái nào.”
Quan Đạt cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngay từ đầu bước lên chung con thuyền với Chu San San thì đã là lựa chọn sai lầm rồi.
Hiện tại càng đi càng xa, vốn là không thể quay đầu được.
Quan Đạt cũng chỉ đành đâm lao theo lao mà thôi.
Cả hai còn đang lo đông lo tây thì một nữ trợ lý hối hả chạy vào thông báo: “Chu tiểu thư, Giang tổng đến rồi! Anh ấy nói có chuyện cần gặp cô, cô mau qua bên đó đi!”
Cả Chu San San và Quan Đạt đều sửng sốt.
Sao Giang Niệm Dương lại tới rồi? Không phải! Cô ta thật sự đã che giấu rất kỹ, Giang Niệm Dương chắc chắn không thể biết được đâu!.