Lệ Du Huyên bước đến đưa tay sờ lên trán anh rồi lại sờ lên trán mình để kiểm tra nhiệt độ.
“Kì lạ, anh không sốt cũng không bệnh mà.
Giang Niệm Dương, có phải hôm nay anh đã gặp chuyện gì rất lớn không, chính là cái kiểu bị đả kích quá nên đâm ra không bình thường ấy?”
Giang Niệm Dương cuối cùng cũng hiểu, hoá ra là cô đang cho rằng anh bị ấm đầu nên mới đột nhiên quan tâm cô như thế.
Không đúng, sao cô lại có thể có suy nghĩ như vậy được chứ? Anh rõ ràng đã rất dụng tâm mà suy nghĩ xem nên quan tâm cô thế nào mà, cô không cảm động thì thôi sao lại còn nghi ngờ anh nữa chứ.
Anh đã làm đúng với bài bản mà sao kết quả không như mong đợi thế nhỉ.
Những lúc thế này không phải cô nên cảm động rồi sau đó sẽ thấu hiểu được rằng anh chính là một người tốt, sau đó thì sẽ dần dần chấp nhận anh.
Tình tiết không phải nên phát triển như thế mới đúng à, sao lại càng ngày càng kì lạ rồi?
Giang Niệm Dương thở dài bất lực, anh đẩy tay cô ra khỏi trán mình.
“Tôi không sốt cũng không bị đả kích.
Lệ Du Huyên, tôi là đang quan tâm em, em không cảm nhận được à?”
Cái gì chứ? Đấy mà là quan tâm à? Cô còn tưởng đấy là một hình thức tra tấn khác mà anh vừa mới nghĩ ra đó chứ.
Lệ Du Huyên xoa trán, cảm thấy hình như có chút không thông hiểu được nữa rồi.
“Từ từ, chờ chút đã.
Anh làm sao thế? Tự nhiên lại… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Tôi thực sự là đang quan tâm em mà.
Em nói chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tôi không thể mặt lạnh với em được đúng không? Tôi cảm thấy chúng ta sớm muộn cũng ở chung một nhà, chi bằng bồi đắp tình cảm một tí cũng tốt mà!”
Lệ Du Huyên thật sự là không còn gì để nói nữa.
Ai đó có thể nói cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra được không? Cái gì mà quan tâm với không quan tâm chứ? Cho xin đi, anh cứ hãy giống như bình thường mặt cau mày có thì cô còn cảm thấy cuộc sống này bình thường, đột nhiên thay đổi 360 độ thế này cảm giác nguy hiểm quá đi!
Giang Niệm Dương hôm nay rốt cuộc là ăn nhầm cái gì rồi? Nếu mà ngày tháng sau này anh cũng như thế thì cô thà rằng bây giờ nằm xuống ngủ một giấc không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Thật sự là quá đáng sợ a!
“Giang Niệm Dương, cái đó… anh có thể không cần quan tâm tôi, thật đấy! Anh cứ kệ tôi đi!”
Giang Niệm Dương cũng không hiểu cô vì sao lại thế này.
Anh quan tâm như thế mà, phải cảm động chứ ai lại né tránh như cô?
Tâm tư của phụ nữ đúng là khó đoán, lúc không quan tâm thì lại bảo an máu lạnh vô tình, đến lúc quan tâm thì lại bảo không cần.
Giang Niệm Dương cảm thấy đời này của anh lăn lộn trên thương trường, gặp qua bao nhiêu đối thủ cũng chưa có lần nào cảm thấy khó khăn như việc theo đuổi một người.
Giang Niệm Dương thở dài, biểu cảm có chút uỷ khuất.
“Ừm… được rồi, tuỳ em vậy.”
Lệ Du Huyên cũng cảm thấy hình như bản thân phản ứng có hơi thái quá.
Thật ra thì dạo gần đây cô đã âm thầm cảm nhận được hình như Giang Niệm Dương đối với mình có gì đó thay đổi.
Anh quan tâm cô trong vô thức cứ như đã thành thói quen, hoặc những lúc sẽ vì một chuyện nhỏ xảy ra với cô mà làm cho long trời lở đất.
Lúc đầu Lệ Du Huyên chi rằng đó là tinh thần trách nhiệm của anh bởi vì cô là người hợp tác nên anh mới bảo vệ cô như thế.
Nhưng dần dà, Lệ Du Huyên nhận ra hình như không phải như thế.
Giang Niệm Dương bảo vệ cô, nó xuất phát từ một điều gì đó mà chính bản thân Lệ Du Huyên cảm nhận được mà lại không lý giải được, cũng không thể gọi tên nó là, cô chưa xác định được đó là gì.
Lệ Du Huyên chỉ biết hình như giữa cô và anh cứ có thứ gì đó đang liên tục thay đổi.
Nhưng cô đối với sự thay đổi này lại không thấy khó chịu, ngược lại đôi lúc còn cảm thấy vui vẻ.
Cảm giác thực sự… khó tả.
Gượm một láy, anh lại nhớ ra có chuyện quan trọng cần nói với cô.
“Đúng rồi, đoạn thời gian này tôi muốn nhờ em chăm sóc Tiểu Kiệt giúp tôi, để thằng bé qua nhà em ở.
Sắp tới công việc tôi sẽ rất bận rộn, để thằng bé ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm.”
Cũng không phải lần đầu Tiểu Kiệt đến nhà cô.
Đứa trẻ này mặc dù tính cách có hơi hướng nội nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan, cô cũng rất thích Tiểu Kiệt.
Cũng may là anh để Tiểu Kiệt qua nhà cô chứ không bảo cô chuyển vào nhà anh ở, nếu thế thì nguy cơ bị bại lộ thân phận của Tiểu Lục rất cao.
Đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.
“Được, dù sao Tiểu Lục ở nhà cũng không có ai chơi cùng, Tiểu Kiệt qua đây thì hai đứa có thể cùng chơi.
Khi nào được thì anh mang quần áo của Tiểu Kiệt qua nhà tôi đi, tiện cho thằng bé sử dụng.”
Giang Niệm Dương gật đầu, anh cũng là có ý như thế..