Lúc này, tại tòa soạn đang diễn ra một trận khốc liệt rung động đất trời.
Cái tên Lâm Chí Khanh quả nhiên không muốn chừa cho Lệ Du Huyên một ngày yên bình nào, cậu ta đến chỗ Tô Thanh Thanh nói không ít chuyện xấu của cô.
Cáo mượn oai hùm, còn tố cáo cô không hoàn thành tốt công việc.
Tô Thanh Thanh đùng đùng gọi Lệ Du Huyên lên văn phòng, một mực tin theo lời tên Lâm Chí Khanh mà trút giận lên người cô.
Cô ta tuỳ tiện ném một tập hồ sơ về phía cô, nếu không phải cô lùi về sau một bước thì đã bị quăng trúng người rồi.
“Lệ Du Huyên cô đúng là rảnh rỗi quá nhỉ? Tin tức tôi bảo cô chuẩn bị chờ mãi vẫn chưa thấy gì.
Cô tưởng mình làm con của trời sao, tôi phải cung phụng đến vái lạy cô thì cô mới chịu làm việc à?”
Không để Lệ Du Huyên kịp nói gì, Lâm Chí Khanh đã đứng bên cạnh Tô Thanh Thanh thêm mắm dặm muối.
“Tổng biên tập, có thể là cô Lệ đây không quen làm việc nặng nhọc chăng?”.
ngôn tình hài
“Cái gì mà không quen việc nặng nhọc? Thu thập một tin tức thì là nặng nhọc sao? Cô ta chính là không coi lời tôi nói ra cái gì thì có! Đã vậy thì nghỉ việc luôn đi, tòa soạn chúng tôi không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi như cô!”
Kẻ tung người hứng.
Tô Thanh Thanh này đúng là bị cái tính mê trai làm cho mù hết cả mắt.
Mà cái tên Lâm Chí Khanh này cũng không hiểu vì sao đối với cô lại luôn muốn đối đầu như vậy.
Chỉ tiếc lần này cậu ta chọn sai cơ hội rồi.
Điềm tĩnh như vậy, cô đã có đối sách từ trước.
Lệ Du Huyên thản nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh đặt trước mặt Tô Thanh Thanh.
“Tổng biên tập, là ai nói tôi không săn được tin tức.
Tôi săn được một tin
tức lớn động trời là đằng khác.
Chị xem này, hình của Giang Niệm Dương lúc ngủ.
Có phải đủ lớn rồi không?”
Tô Thanh Thanh cùng Lâm Chí Khanh đều há hốc mồm không tin vào mắt mình.
Tin tức này thật sự khá có ít đấy.
Minh tinh Giang Niệm Dương, thần tượng của bao cô gái lộ khoảnh khắc ngủ đẹp đẽ đã đủ hút biết bao nhiêu phụ nữ trên toàn cầu.
Tin tức này chính là cơ hội ngàn năm có một, là bước tiến đi thẳng lên đỉnh vinh quang.
Lâm Chí Khanh cả ngày đeo bám Tô Thanh Thanh chỉ mong có được cơ hội này, lần này nắm được cậu ta chắc chắn không muốn bỏ qua.
Lâm Chí Khanh khẽ huých vào tay Tô Thanh Thanh ra hiệu cho cô ta.
Cô ta liền hiểu ý quay sang niềm nở với Lệ Du Huyên.
“Cái này… cô làm tốt lắm.
Là tôi đã hiểu lầm rồi! Tin tức này nay mai sẽ bùng nổ trên tất cả các trang báo của chúng ta.
Cô cứ bàn giao lại cho Chí Khanh làm người biên tập nhé!"
Lệ Du Huyên cười thầm, thật sự lọt vào hố của cô rồi này.
Tô Thanh Thanh cũng chỉ giỏi ức hiếp người khác, còn đầu óc cũng chả ra gì.
Cái tên Lâm Chí Khanh này cũng vậy, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt mà quên cái hậu quả hệ lụy sau này.
Tấm ảnh này là do cô nửa đêm trèo tường vào nhà anh, còn cho anh một phát súng điện mới có được.
Vốn còn đang lo lắng không biết đem cái củ khoai bỏng tay này cho ai hứng chịu thay, nào ngờ lại có kẻ ngốc tự tìm đến gánh hoạ giúp luôn rồi.
Bọn họ quên mất Giang Niệm Dương đứng trên vị thế bây giờ, năng lực cũng không phải dạng tầm thường.
Tấm ảnh này mà đăng lên, làm gì có chuyện anh bỏ qua được cơ chứ?
Chọc đến cái cây lớn đó, Tô Thanh Thanh và Lâm Chí Khanh cứ đợi chết đi!
Tô Thanh Thanh muốn nhanh chóng thuyết phục Lệ Du Huyên nên tìm đủ mọi lý do để nói.
“Lệ Du Huyên, cô vẫn mới chỉ là một biên tập nhỏ, vị thế hay mọi thứ đều chưa vững chắc.
Nếu bây giờ cô quá nổi trội nhất định sẽ bị người ta để ý, ngày tháng sau này e cũng không sống tốt được.
Lâm Chí Khanh là nhân viên lâu năm lại có chút tiếng tăm, để cậu ta đảm nhiệm cũng là hợp tình hợp lý.
Về phần cô tôi sẽ gửi một khoản tiền thưởng hậu hĩnh coi như là bù đắp.”
Lệ Du Huyên giả vờ như mình đắn đo một hồi, sau đó cười tươi đáp: “Vẫn là tổng biên tập suy nghĩ thấu đáo.
Vậy chuyện này cứ quyết định thế nhé, tôi đi trước.
Cảm ơn tổng biên tập đã chiếu cố.”
Sau khi cô rời đi, Tô Thanh Thanh và Lâm Chí Khanh không che nổi vẻ mặt đắc ý của mình.
Bọn họ còn cho rằng là cô ngu ngốc mới nhường đi "miếng mỡ" vừa ngon vừa lớn thế này.
Hai người bọn họ cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đem tấm ảnh này đăng lên báo trang đầu kèm với tên biên tập là Lâm Chí Khanh.
Tờ báo có tấm ảnh phát hành chưa bao lâu thì đã gây sốt khắp nơi, trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Và đương nhiên, Giang Niệm Dương cũng không ngoại lệ.
Tờ báo nằm trên bàn làm việc trước mặt anh.
Giang Niệm Dương đen mặt tức tối.
Tấm ảnh này chính anh là người rõ nhất do ai chụp.
"Lệ Du Huyên, cô giỏi lắm, nếu tôi tóm được cô thì đừng trách tại sao tôi ác."
Lục Thành đứng bên cạnh chịu áp lực đến xanh cả mặt.
Đáng sợ, đúng là quá đáng sợ!
Giang Niệm Dương đứng bật dậy khỏi ghế, lấy áo ngoài khoác vào.
Ánh mắt anh tựa như con sói ranh mãnh chuẩn bị vồ lấy con mồi.
“Lục Thành, gỡ hết tất cả tin tức xuống.
Không phải chúng ta có một danh nghĩa khác đứng quyền cổ phần tòa soạn này sao? Dùng danh nghĩa đó thu mua lại cổ phần từ tay các cổ đông khác đi.
Tôi muốn nội trong hôm nay, tòa soạn đó do tôi độc quyền sở hữu!".