“Được, cô cứ dẫn chúng đi đi, dù sao cũng là ngày nghỉ.”
Tiểu Kiệt ngoài đến trường ra thì chính là ở nhà, cũng không thường ra ngoài chơi.
Thứ nhất là anh không có thời gian để đưa thằng bé đi chơi, thứ hai là Tiểu Kiệt cũng không thích ra ngoài.
Nhưng đoạn thời gian gần đây nhờ ở gần Tiểu Lục mà Tiểu Kiệt đã mở lòng hơn rất nhiều.
Thằng bé có vẻ vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Đấy mới là dáng vẻ nên có của một đứa trẻ chứ.
Thực ra, vì thời gian này Chu San San cũng đang lên kế hoạch, nên Giang Niệm Dương cũng có chút phân vân.
Nhưng hiếm khi có cơ hội Tiểu Kiệt muốn ra ngoài chơi, anh cũng không muốn ngăn cản.
Dù sao Giang Niệm Dương cũng đã chuẩn bị hết rồi, Chu San San có hành động thì anh cũng sẽ ngăn chặn được.
Chỉ là việc gì cũng sẽ có ngoài ý muốn, Giang Niệm Dương không thể không phòng.
Vì thế, anh quyết định sẽ tăng cường người âm thầm theo bảo vệ cô và hai đứa trẻ.
Lệ Du Huyên nghe thấy anh đồng ý thì rất vui vẻ.
Cô cũng là bận rộn cả tuần rồi, xem như là nghỉ ngơi xả hơi một bữa vậy.
“Vậy anh có thời gian cùng đi không, hai đứa rất mong anh sẽ đi cùng đấy!”
Giang Niệm Dương trầm tư suy nghĩ.
Chu San San vẫn còn chưa hay biết sự phản bội của Quan Đạt, cô ta vẫn sẽ tiến hành kế hoạch như cũ.
Nếu anh đi cũng, rất có thể Chu San San sẽ không ra tay.
Huống hồ anh phải ở phía sau chỉ đạo hành động, nên không thể vắng mặt được.
Mặc dù rất muốn đi cùng nhưng vì chuyện lần này quan trọng, nếu thành công thì có thể có được bằng chứng chúng minh tội của Chu San San.
Cơ hội một nhà bốn người đi chơi có thể có lần sau, nhưng cơ hội tóm được Chu San San thì chỉ có lần này.
Đêm dài lắm mộng, Giang Niệm Dương muốn nhanh chóng bắt được Chu San San, như vậy về sau cũng đỡ chuyện phải lo.
“Hôm nay tôi có việc bận, cô cứ đi với hai đứa trước đi, nếu xong sớm thì tôi sẽ qua đó.”
Lệ Du Huyên bĩu môi.
Cũng đúng, anh là người bận trăm công nghìn việc, làm hì có ngày nghỉ cơ chứ.
Không thể cùng đi thì cũng có chút buồn đấy nhưng nghĩ kĩ lại thì hình như cũng có mặt lợi.
Đi chơi chung thì những lúc ăn uống Tiểu Lục sẽ không thể ăn để tránh lộ mặt, như vậy cũng thiệc cho thằng bé quá, đi chơi cũng phải nơm nớp phòng hờ, không thể tự nhiên.
Thôi thì hôm nay không thể cùng đi với anh nhưng bù lại Tiểu Lục có thể yên tâm chơi hết mình rồi!
“Vậy một lát tôi sẽ dẫn hai đứa đi, anh xong việc sớm thì gọi cho tôi nhé!”
Giang Niệm Dương gật đầu.
“Tôi bảo Lục Thành mua vé chi ba người, một lát bảo cậu ta lái xe đưa cô và hai đứa đi.”
“Ơ, không cần đâu! Anh cũng phải đi làm mà, Lục Thành chở chúng tôi rồi thì anh đi bằng gì, vả lại cậu ấy cũng có nhiều việc mà.
Không cần phiền như thế, chúng tôi tự bắt xe đi cũng được.”
Lệ Du Huyên còn chưa nói xong thì Giang Niệm Dương đã nhắn xong tin gửi đi cho Lục Thành bảo cậu ta chuẩn bị vé vào cửa công viên Hải Dương và lái xe qua đây rồi.
“Không sao, nhà tôi không thiếu nhất chính là xe.
Còn Lục Thành, thuê cậu ta về để làm việc, chỉ chút chuyện đó mà không làm được thì tôi còn nghi ngờ năng lực của cậu ta nữa đấy!”
Lệ Du Huyên thật sự cạn lời luôn! Giang Niệm Dương, quên mất anh ta chính là một ác ma.
Thật khổ cho Thư ký Lục, cậu ta phải có trái tim sắt đá rắn chắc bao nhiêu mới có thể chịu được những vất vả do con người này ban tặng đây?
Lệ Du Huyên thở dài, không buộc được miệng mà khẽ than thở: “Giang Niệm Dương, anh không thấy Lục Thành rất đáng thương à?”
Giang Niệm Dương ngước mắt lên nhìn cô, vì không nghe rõ nên hỏi lại: “Cô nói gì cơ?”
Lệ Du Huyên vội xua xua tay, cười đao: “Không! Không có gì đâu! Tôi không có nói gì hết!”
Giang Niệm Dương cũng không để tâm, tiếp tục ăn sáng.
Sau khi anh ăn xong thì Lục Thành cũng đến.
Hai chiếc xe đậu dưới nhà, một chiếc là để chở cô và hai đứa trẻ, một chiếc là để chở anh đi làm.
Giang Niệm Dương dặn dò Lục Thành rất kĩ lưỡng về việc sắp xếp người đi bảo vệ.
Ở công viên đông người phức tạp nên phải để mắt thật kĩ, không được rời nửa bước.
Dặn dò xong xuôi, Giang Niệm Dương đi đến chỗ Tiểu Lục và Tiểu Kiệt.
Tiểu Lục chạy đến trước mặt anh, hỏi: “Chú à, chú không đi cùng sao? Sẽ rất vui đó!”
Giang Niệm Dương khuỵu gối xuống, xoa đầu hai đứa nhỏ, ôn nhu đáp: “Hôm nay chú bận rồi, lần sau nhất định sẽ đi cùng nhé! Tiểu Kiệt, con ít khi ra ngoài, lần này đến chỗ đông người thì chú ý an toàn nhé, đừng để lạc.
Tiểu Lục cũng thế.
Hai đứa đừng có rời tay mẹ đó!”
Tiểu Lục và Tiểu Kiệt gật đầu, đồng thanh đáp: “Dạ, con biết rồi ạ!”
Lệ Du Huyên nhìn anh dịu dàng cẩn thận dặn dò hai đứa thì bật cười.
Đúng là cho dù có máu lạnh tới đâu thì khi ở trước mặt những đứa trẻ mình yêu thương thì cũng sẽ dịu dàng.
Dặn dò xong xuôi, Giang Niệm Dương lên xe đi trước, Lệ Du Huyên và hai đứa nhỏ cũng lên xe đi ngay sau đó.
Giang Niệm Dương ở trên xe, lấy máy tính ra.
Tối hôm qua lúc cô đi ngủ, anh đã cài định vị vào trong điện thoại của cô.
Không yên tâm còn gắn thêm một cục định vị nhỏ trên đồng hồ của Tiểu Kiệt, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cũng còn biết đường mà kiếm.
Giang Niệm Dương mở phần theo dõi định vị lên, xác nhận tín hiệu đang hoạt động rất tốt.
Anh hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Phía bên công viên đã sắp xếp hết chưa? Chỗ Chu San San thì thế nào?”
“Báo cáo Giang tiên sinh, ở công viên đã sắp xếp người của chúng trà trộn vào giả làm khách đến chơi, bảo đảm không để phu nhân phát hiện.
Phái bên Chu San San đang tiến triển rất tốt theo kế hoạch đã định, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mọi thứ bây giờ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Giang Niệm Dương chuyển máy tính qua cho một vệ sĩ khác, để theo dõi tín hiệu của Lẹ Du Huyên và hai đứa trẻ mọi lúc mọi nơi.
“Tốt! Chu San San, lần này cô thật sự rơi vào tay tôi rồi.”
Giang Niệm Dương cười khẩy, tựa đầu vào ghế nhắm nghiền mắt.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ tông vào.
Chu San San năm lần bảy lượt thách thức giới hạn của Giang Niệm Dương, là thật sự nghĩ rằng anh không dám làm gì cô ta hay sao?
Chu Gia hay Chu Hoàng Quân gì đó, căn bản anh đều không để vào trong mắt.
Nếu không phải nể mặt ông nội anh và Chu lão gia chủ thì Giang Niệm Dương sớm đã cắt đứt mối quan hệ qua lại với Chu Gia.
Chu Gia ở sau lưng cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa Giang Gia chiếm được không ít lợi, lại còn tự cho mình thông minh nghĩ rằng anh một chút cũng không biết hay sao.
Giang Niệm Dương sớm đã ngứa mắt Chu Hoàng Quân.
Hai bên hợp tác mà ông ta lại không trung thực như vậy, xem Giang Thị và anh là kẻ ngốc sao.
Đã như thế thì nợ mới nợ cũ cứ dứt khoát tính hết lần này đi.
Chu Hoàng Quân xem thường anh chỉ là một hậu bối còn nhỏ tuổi.
Vậy được, cứ chờ xem lần này ai mới là người chiến thắng cuối cùng đi.
Cùng lúc này, phái bên Chu San San cũng có động tĩnh rồi.
Người mà Chu San San phái đi theo dõi hành tung của Lệ Du Huyên mọi lúc đã quay về báo lại chuyện cô sẽ cùng Tiểu Lục và Tiểu Kiệt đến công viên Hải Dương vào ngày hôm nay.
Bởi vì Lệ Du Huyên luôn ở trong nhà, không thì đến công ty, mà phạm vi đó lại có sự giám sát và bảo vệ của Giang Niệm Dương nên Chu San San cũng không dám manh động.
Cô ta mãi vẫn chưa nghĩ ra được làm sao để có cơ hội.
Còn đang đau đầu không biết nên làm thế nào thì tin tức này đến, quả thật rất đúng lúc.
Lệ Du Huyên và hai đứa trẻ ra ngoài rồi, lại còn đến một nơi rộng lớn và có nhiều người như công viên Hải Dương.
Đây không phải chính là cơ hội tốt để ra tay sao!
Chu San San ngồi trên ghế, vắt chéo chân, thái độ kiêu ngạo mà nhìn vào bản báo cáo của tên thám thính.
“Nói vậy là hôm nay Giang Niệm Dương đến công ty, chỉ có một mình Lệ Du Huyên dẫn hai đứa nhỏ đi công viên?”
Người thám thính đứng nép ở một bên, cúi đầu cung kính đáp: “Đúng vậy ạ.
Tôi tận mắt nhìn thấy chỉ có một mình Lệ Du Huyên và hai đứa trẻ đó vào công viên.”
Chu San San trầm ngâm.
Cơ hội đến quá bất ngờ, liệu có trùng hợp quá không?
“Không có ai đi theo bảo vệ họ chứ?”
“Không có ạ!”
Người của Giang Niệm Dương đều là vệ sĩ đứng đầu trong nước, bọn họ có năng lực nghiệp vụ rất cao, vì thế nên cái tên thám thính này không có đủ trình độ để có thể nhận ra được họ.
Quan Đạt cũng có mặt, hắn ta ngồi ở một bên im lặng từ nãy đến giờ.
Chu San San không biết, hắn ta sớm đã bán đứng cô ta chi Giang Niệm Dương rồi, hiện tại chỉ đang giúp Giang Niệm Dương thúc đẩy Chu San San nhanh chóng thực hiện kế hoạch mà thôi.
“Chu tiểu thư, từ lúc nào mà cô cứ lo đông lo tây không quyết vậy? Lệ Du Huyên là ai chứ, Giang Niệm Dương có coi trọng cô ta tới mức đi chơi thôi cũng phái người theo bảo vệ không, như vậy cũng lộ liễu quá đấy!”
Quan Đạt cố ý nói khích để Chu San San không chần chừ nữa.
Giang Niệm Dương đã nói sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ cho hắn một số tiền gấp đôi Chu San San đã cho, đã vậy còn bỏ qua chuyện cũ, không tính lên đầu hắn.
Nhưng Giang Niệm Dương đã cho hắn một thời hạn, nếu trong thời hạn này mà hắn không tìm được cách kích động Chu San San thì nợ mới nợ cũ đều sẽ có phần hắn.
Quan Đạt bây giờ đã gấp lắm, cứ như là ngồi trên lửa vậy.
Hắn ta hiểu Giang Niệm Dương là ngươi có thủ đoạn thế nào, vì thế lại càng sợ hãi hơn.
Chu San San quay ngoắt sang, lườm nguýt hắn một cái.
“Quan Đạt, nói ít thôi.
Ai bảo là tôi sợ, chỉ là Giang Niệm Dương thương con trai mình như vậy, không thể nào để thằng bé ra ngoài mà không có lấy người bảo vệ nào được.”
Càng phân tích, càng cảm thấy chuyện này rất kì lạ.
Với tính cách đó của Giang Niệm Dương, không thể nào có chuyện anh lại không phái người theo bảo vệ Tiểu Kiệt được.
Người khác còn sợ phô trương, chứ Giang Niệm Dương thì chắc chắn không sợ.
Quan Đạt nhìn thái độ cẩn trọng đó của Chu San San, càng thêm lo lắng.
Hắn ta không còn cơ hội quay đầu nữa, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì hắn sẽ bị Giang Niệm Dương xé thành trăm mảnh mất.
“Chu tiểu thư, nếu bỏ lỡ lần này chúng ta sẽ không còn đâu cơ hội động thủ nữa đâu! Càng kéo dài, không khéo sẽ bị Giang Niệm Dương phát hiện ra đấy!”
Lời Quan Đạt nói cũng có lý, thời gian không đợi người, Chu Hoàng Quân cũng không có kiên nhẫn để đợi lâu như thế.
Chu San San bây giờ đã là bị ép đến cùng đường rồi, thật sự là không còn đường để lui nữa.
Chu San San quay người ra cửa sổ, khẽ hất tay cất giọng: “Được, hành động đi! Nhanh lên một chút.”
Quan Đạt cười thầm trong bụng, dẫn theo người rồi rời đi..