Song Sinh Tái Hợp Mau Mau Hàn Gắn Ba Mẹ


“Tắt…tắt rồi ạ?”
Na Minh Triển thẫn thờ kiểm tra điện thoại vừa mới tắt đây thôi, mà người cúp máy trước là Cao Luân Trình.
Cao Minh Triết không cần nhìn cũng biết, “Ba ngang ngược vậy đấy! Quản lý tất cả mọi thứ theo ý mình, không chịu thì thôi”
Na Minh Triển bĩu môi, papa sao mà đối lập với mami đến mức này? Nói chuyện với cậu chỉ mấy chữ đã tắt máy ngay đi được.
Tại Cao thị.
Cao Luân Trình ném thẳng điện thoại hết pin vào thùng rác, bên tay còn lại nhấc điện thoại công ty quay số gọi cho thư ký Lâm.
“Chuẩn bị cho tôi điện thoại mới”
Thư ký Lâm đang trên đường về nhà, tinh thần như vừa mới đem ra làm trò đùa, anh ta khốn khổ nhưng vẫn phải cười.
“Ngài chắc chứ ạ?”
Đầu bên kia lành lạnh phun ra một chữ : “Chắc”
“Nếu hết pin ngài có thể sạc mà, tôi đã thay cho ngài cái thứ 5 trong năm nay rồi…”
Thư ký Lâm rụt rè nhớ lại cả sáu lần mua điện thoại mới cho sếp, mỗi tháng đổi một cái chỉ vì có những lúc điện thoại hết pin sập nguồn mà không kịp sạc.
Cao Luân Trình không phải mất kiên nhẫn đợi pin đầy đến mức này chứ? Cùng lắm thì vừa dùng vừa sạc cũng là cách cơ mà.
Chẳng lẽ những người có tiền là thế này ư? Hay chỉ có người đàn ông lãnh khốc này mới vậy?
Đống điện thoại kia với Cao Luân Trình được trả bằng ‘giấy’ nhưng với một kẻ làm ở vị trí cấp dưới như thư ký Lâm là cả một năm tiền lương, chỗ điện thoại ấy cái nào cũng chạm 8 hay 9 con số.
Nếu chỉ vứt vì hết pin…con mẹ nó chứ, Cao Luân Trình đích thực là chưa biết tiêu tiền là gì rồi!
“Mua hay cút?”
Cao Luân Trình cau mày, lời nói sắc bén như con dao hai lưỡi sắc bén có thể tách thịt và xương thư ký Lâm ngay tức khắc.
Dù không đối mặt bói chuyện nhưng thư ký Lâm đã tái mặt không thôi, “Tôi mua…tôi mua ngay thưa ngài!”
Tròn 10 phút sau.
Cộc cộc, vài tiếng gõ cửa.
Mỗi cái cốc cách nhau không lâu, tính liền mạch này có lẽ ngoài người đàn ông này ra thì chẳng ai có thể nhận ra sự khác biệt tưởng chừng như thừa thãi kia.
Cao Luân Trình đã đoán được người bên ngoài không phải thư ký Lâm dẫu vậy vẫn ra lệnh.

“Vào đi”
Điệu cười ngá ngởn, tay xách túi giấy hộp vuông lắc qua lắc lại đung đưa theo tiếng bước chân.
Anh ta từ khu cắm trại mới về, Tôn Hàn Thuyết.
“Mỗi lần cậu đổi điện thoại có nghĩ đến những người muốn gọi điện đến khổ thế nào không?”
Cao Luân Trình chẳng nói chẳng rằng đưa tay giật lấy chiếc túi, thành thạo xé mắc chiếc điện thoại mới và đương nhiên còn rất nhiều pin.
Tôn Hàn Thuyết tự nhiên ngồi vắt chân lên ghế sô pha, từ từ trườn người nằm xuống vì mệt mỏi đổi lại miệng vẫn hoạt động như thường.
“Tôi tới gặp cậu thế là gặp thư ký Lâm, anh ta sợ cậu phải nhờ tôi mang lên thay đó.

Cậu còn không thèm hỏi vì sao nữa”
Cao Luân Trình tập trung làm việc trên máy tính, không quên trả lời : “Cậu tự khai tôi không cần hỏi”
Tôn Hàn Thuyết bật người ngồi tựa lưng, nhìn đồng hồ tích tắc sắp chạm 8 giờ tối.
“Tôi đâu thể đòi hỏi điều gì từ kẻ liệt cơ mặt như cậu.

Mà cậu không về à? Làm gì mà làm lắm thế không biết? Hẳn nào Triết Triết bé bỏng của tôi không có mẹ, cậu toàn trốn trong đống giấy tờ kia thì lấy đâu ra thời gian tìm mẹ cho…”
Cao Luân Trình mới dừng tiếng lạch cạch trên bàn phím máy tính, theo phản xạ Tôn Hàn Thuyết ngậm miệng lại, suy nghĩ kỹ lại những lời khi nãy đã vượt mức cho phép của người đàn ông kia.
Mấy năm nay, Cao Luân Trình cảm thấy phiền phức nhất là dính tới phụ nữ, mọi lý do đều khiến anh chán ghét tới mức muốn diệt vong sự tồn tại của bọn họ khi cố ý thu hút sự chú ý hay tỏ vẻ thân thiện, yêu thích Cao Minh Triết.

Tất cả chỉ để ngó nghiêng, nhìn ngang nhìn dọc vị trí phu nhân Cao thị.
Tất cả những điều này để Cao Luân Trình biến thành cái gai trong mắt, tất cả những ai đụng tới vấn đề này đều giống chung một kết cục đó là : Bị đuổi thẳng cổ!
“Cút!”
Tôn Hàn Thuyết còn ham sống, tất nhiên cút đi chứ dại gì mà ngồi chơi mất mạng.
Cao Luân Trình tựa cổ sau ghế, chân hơi đẩy xa bàn ở một vị trí đủ tầm với.
Hộc bàn trên cùng anh cất một tờ giấy đã bạc màu, mấy năm nay đều giữ gìn cẩn thận bên người như một sự đòi hòi an yên trong tâm hồn.
Dòng chữ tuy viết tay đã phai mờ từ 6 năm về trước nhưng tác dụng của nó tương đương với sự công nhận của chữ in, mực màu photo thời điểm hiện tại.
Đơn ly hôn, giấy trắng mực đen.
Cao Luân Trình chậm rãi quan sát từng dòng chữ mềm mại, đều đều.

Tỉ mỉ, cẩn thận thế này người phụ nữ ấy đã phải nghiêm túc thế nào khi chủ động đề nghị ly hôn?
Cao Luân Trình đọc thuộc từ lâu, nhanh rồi chữ đọc cũng hết, anh lưu luyến chưa muốn gấp lại như thể muốn kiếm tìm hình ảnh còn xót lại của người yêu xưa kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui