Từng chiếc xe khách rít lên một tiếng, động cơ lần lượt khởi động bởi bác tài xế.
Chuyến trại hè kết thúc, học sinh trường tiểu học tạm thời chia tay bạn học, trở về nhà với ba mẹ.
Còn một tháng nữa mới đến trường, cặp sinh đôi không ít những lời nhắn nhủ.
“Đây là số điện thoại bàn nhà em”
“Đây là nhà anh”
Hai đứa trẻ trao đổi số điện thoại được viết cẩn thận trong mẩu giấy con con.
Một tháng xa cách, ít nhiều cũng phải có thứ cần trao đổi liên lạc.
Mà khoảng cách hai nhà tương đối xa, mất khoảng một giờ lái xe.
Tỉ lệ gặp gỡ chính là biến cố không thể, hai đứa trẻ cùng lúc đổi danh phận sống với ba mẹ trong ba mươi ngày nghỉ hè.
Thích nghi ngay là thứ đòi hỏi thời gian, dẫu vậy khi nghĩ đến ba mẹ lại háo hứng đến lạ bởi đây là lần đầu cặp song sinh được gặp sự ‘thiếu xót’ mà với chúng bấy lâu chỉ dám liếc nhìn ngưỡng mộ bạn bè cùng trang lứa.
Na Minh Triển trong danh phận Cao Minh Triết được quản gia lái xe riêng đến đón ngược lại Cao Minh Triết trong danh phận Na Minh Triển cùng chuyến xe của lớp đưa về trường đợi mẹ tới đón.
Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn từ xa, mờ dần trong đám đông thay cho lời chào tạm thời.
Vì sẽ sớm thôi chúng sẽ tạo ra cái ‘tình cờ’ ba mẹ gặp lại sau chừng ấy năm.
Na Minh Triển đưa mắt nhìn ra ô cửa xe, cậu quan sát sự xa lạ, đẹp đẽ của những toà nhà cao tầng nối đuôi nhau thành con đường dài chạy sâu tít giữa lòng thành phố.
Mẹ và cậu sống giữa thành phố và vùng ngoại ô nên những thứ tập nập xe cộ, toà nhà chọc trời kia cậu không thấy nhiều.
Tất cả đều thú vị dưới con mắt luôn kiếm tìm sự mới lạ của cậu nhóc 7 tuổi.
Quản gia nhìn cậu qua kính chiếu hậu mà không thôi thoát khỏi hiếu kỳ.
“Sao đột nhiên cậu chủ nhỏ lại thích thú bên ngoài quá vậy? Cũng đâu phải lần đầu tiên cậu thấy?”
Na Minh Triển chột dạ thu tầm mắt về, tay cậu vô thức siết chặt túi quà trên đùi, lo tìm một lý do thích đáng.
“Cháu…cháu thấy có điểm khác, cháu đi tận năm ngày liền ở đây có chỗ thay đổi”
Quản gia cười rộ lên, “Quả nhiên không thể qua mắt nổi sự nhạy bén của cậu chủ.
Công viên giải trí vừa đi qua đang kỷ niệm 50 năm ngày thành mở cửa.
Cuối tuần nên ở đây đông người đến lắm”
Cứ nghĩ đến đông người Na Minh Triển lại thích thú, bởi với cậu những nơi càng đông lại càng vui.
“Kỷ niệm diễn ra bao nhiêu ngày ạ?”
Quản gia vô tình nghe được sự kiện này từ mấy người giúp việc trẻ tuổi nên ghi nhớ :”Hai tuần nữa mới kết thúc…Đừng nói với tôi cậu muốn đến đó?”
Na Minh Triển nói trong mong đợi : “Vâng ạ, nếu được đi cùng papa thì càng tốt và cả…”
Cậu muốn nói cho xong nhưng chưa đến lúc, hiện tại mọi chuyện chưa thể bại lộ.
Quản gia khanh khách cười, thấp thoáng trong sự kinh ngạc : “Mới năm ngày không gặp cậu chủ thôi mà tôi cứ ngỡ gặp người khác vậy”
Một đứa trẻ không ưa đông đúc nhộn nhịp như Cao Minh Triết lại có ngày nói cho ông biết muốn đến công viên giải trí chơi đã thế còn muốn papa đi cùng.
Ở bên cậu 5 năm trời, đây là lần đầu tiên quản gia nghe được sự đòi hỏi về ba cậu.
Phải chăng chuyến ngoại khoá này ít nhiều tác động đến suy nghĩ và nhận thức của cậu khiến cậu thay đổi đến mức này.
Nếu là vậy thì đó là một tin mừng!
Chiếc ô tô đến lái thẳng vào căn biệt thự khổng lồ, cổng được mở tự động, vườn cỏ trước nhà trồng đủ cây hoa quý hiếm.
Lối đi riêng dẫn vào nhà làm bằng đá kính dày chịu sức nặng, xa xỉ hơn khi có thể quan sát đại dương nhỏ dưới ngay dưới chân.
Đàn cá coi nhiều màu sắc quẩy đuổi bơi qua bơi lại hết sức đẹp mắt.
Trời vừa kịp tối, lối đi bừng lên ánh trắng sáng, ‘đại dương’ bên dưới càng thêm nguy nga, lấp lánh.
Na Minh Triển lần đầu biết đến sự thiết kế độc đáo này nên nán lại nhìn rất lâu.
Cậu nhọc đứng một chỗ, đôi mắt long lanh nhìn xuống chân mình.
‘Đại dương nhỏ’ khiến cậu trầm trồ, thu hút sự chú ý tuyệt đối của cậu.
Trong nhà càng thêm thực tế khi cậu hoàn toàn được tiếp xúc chân thực thông qua bản vẽ từ trước.
Riêng phòng khách đã chiếm gọn diện tích ngôi nhà 5 phòng của mami và cậu đang sống.
Đèn chùm khổng lồ ánh bạc mạ vàng xâu chuỗi pha lê buông võng vừa đủ độ cao cho phép của đèn chùm.
Mặt sàn sáng bóng như ở khách sạn, cảm giác như chỉ cần cúi xuống là có thể thấy bóng mình dưới đó.
Chiếc cầu thang uốn cong gần ba mươi bậc dẫn thẳng lên tầng hai.
Hai bên bậc của cầu thang gắn đèn cảm ứng, mỗi bước đi đến đều được tự động bật sáng.
Phòng có rất nhiều, lần đầu Na Minh Triển đến đây phải mất khá nhiều công sức nhớ lại bản vẽ sao cho thích ứng giống đời thường.
Phòng ngủ của Cao Minh Triết được trang trí bằng mô hình đồ chơi được lắp ráp phức tạp.
Có cả những mô hình cậu chỉ thấy trên ti vi, giá đắt ngang với những chiếc siêu xe.
Rồi có những bộ chưa được phát hành đều xuất hiện ở đây.
Na Minh Triển bất động lạc trong rối mù bởi giá trị đắt đỏ mang lại, cộng lại cũng đến phải đến tỷ đồng.
Cậu nhóc choáng ngợp, ngốc nghếch tự hỏi : “Papa làm nghề gì nhỉ?”