Đoàn xe xếp gọn bên trường tiểu học Hạc Giấy.
Cao Minh Triết lạ lẫm đưa mắt nhìn nhóm người tuổi tác đã hơn 30.
Riêng trong số đó có một người phụ nữ là trẻ nhất khoảng 25 tuổi.
Cô ấy giúp cậu xách đồ, ôm hôn cậu như báu vật, đích thị đây là mẹ rồi?
“Trời ơi con tôi mới đi 5 ngày sao đã lớn thế rồi! Mami nhớ con lắm đó”
Cao Minh Triết chưa từng đụng chạm thân thiết với ai bao giờ chỉ vì cậu ghét.
Nhưng mami là ngoại lệ, cảm giác này khiến cậu như được vỗ về, thoả mong nhớ những năm tháng trống vắng.
Mami trong mắt cậu thật xinh đẹp, mái tóc xoăn nhẹ, dài chấm eo.
Dù mẹ hơi gầy một chút nhưng không đến nỗi yếu đuổi, ẻo lả như mấy người phụ nữ tâm cơ tiếp cận cậu và papa cũng không nồng nặc mùi nước hoa, cô có mùi hương dịu hơn rất nhiều, vừa dễ chịu vừa ấm áp.
Cao Minh Triết ngồi sau xe ga ôm mami giữ an toàn, lần đầu tiên ngồi xe máy thay vì ô tô cậu vụng về lên xuống, đều nhờ mami chiều chuộng giúp đỡ.
Căn nhà nho nhỏ đầy đủ tiện nghi sinh hoạt.
Tất cả đều gọn gàng từ việc đi lại đến tìm đồ.
Không như ở nhà papa, đi trong nhà cảm giác như đi lạc trong rừng.
Đồ đạc thì nhiều tuy được người giúp việc xếp gọn gàng nhưng vẫn mất công tìm kiếm.
Nhà của mami vẫn hợp với cậu hơn, giản dị mà ấm cúng.
Na Y Khương phụ con trai cất đồ vào trong tủ, Cao Minh Triết im lặng bỏ sẵn đồ trong vali ra, giúp mẹ một tay.
“Triển Triển?”
Tên gọi Cao Minh Triết chưa thích ứng quen, mấy giây sau cậu mới có phản xạ trả lời mẹ : “Dạ?”
Na Y Khương dừng việc, chạm trán cậu kiểm tra, “Cũng đâu có sốt? Con có chuyện gì sao? Con lạ thật nha, mới mấy ngày con đã biến thành thế này?”
Thế này? Không lẽ mami đang nghi ngờ cậu không phải Na Minh Triển rồi không?
Mami nhéo má cậu cho giống cười, “Con nói ít quá nha, mami đang đợi con nói chuyện, khoe đủ thứ trong trải hè đấy.
Mới năm ngày đã biến thành mặt lạnh giống ai không biết? Con định tỏ ra trưởng thành hả? Triển Triển nhà ta cũng có lúc dễ thương như vậy nhỉ?”
Cao Minh Triết cậu hình như nghĩ quá nhiều rồi.
Từ khi hình thành tính cách mami đâu ở bên cậu mà phát hiện ra cậu là Cao Minh Triết cho được?
“Con…con có bạn mới”
Nếu được biết từ chính miệng Cao Minh Triết thì điều này chính là dấu hiệu tốt nhưng trong mắt mami cậu là Na Minh Triển luôn thân thiện với bạn bè thì lại là điều hết sức binh thường.
“Con nhiều bạn mới quá nhỉ? Đi đâu cũng kết bạn cho được”
Na Minh Triển hoà đồng đến mức những cậu bạn, cô nhóc có tính tình rụt rè khi được cậu hỏi thăm, nói chuyện đến phát sợ.
Nhưng trái ngược với mặt tốt này thì thành tích học tập của cậu còn rất nhiều điều khiếm khuyết.
“Cậu ấy rất giống con…ý con là tụi con có nhiều quan điểm chung”
Na Y Khương xoa đầu nhóc con, “Vậy là Triển Triển nhà ta có quen được bạn rất tốt nhỉ? Khi nào đi học có thể giới thiệu cho mami không?”
Cao Minh Triết gật đầu, cậu cũng rất mong chờ đến ngày đó, ngày cậu là chính mình, gọi cô bằng một tiếng mẹ theo nghĩa trọn vẹn nhất.
“Được rồi, lại ngồi vào bàn ăn đi.
Mami chuẩn bị rất nhiều món ngon để chào đón cục cưng của mẹ trở về đấy.
Nhớ phải ăn hết nghe chưa?”
Bữa ăn đơn giản với vài món được mami chế biến còn nóng hổi.
Lúc này Cao Minh Triết mới tìm thấy điểm khác biệt so với sơn hào hải vị.
Mấy đồ sang trọng ăn nhiều dễ chán đâu thể sánh cơm mẹ nấu.
Cậu luôn tay đưa thức ăn vào miệng không hay biết mami nhìn mình nãy giờ.
Na Y Khương lau hột cơm trên má cậu, cười nói : “Nhìn con ăn mà mẹ lại tưởng năm ngày qua họ bỏ đói con không đấy.
Mẹ nấu ngon thế à?”
Cao Minh Triết ngậm thức ăn trong miệng không nói được, cậu gặp cho mẹ một miếng thay cho câu : “Mẹ cũng ăn thử đi”
Na Y Khương phì cười, “Được rồi, con ăn từ từ thôi không nghẹn”
Cùng lúc ấy ở căn biệt thự không được yên bình như vậy.
Na Minh Triển nhất quyết không chịu ăn, quản gia có đút tận miệng cậu cũng trốn tránh bằng được.
“Cháu không ăn đâu”
Quản gia thở dài, “Ông chủ dặn tôi cho cậu ăn đúng giờ.
Cậu không ăn ông chủ sẽ mắng đấy”
Cho dù quản gia có bao nhiêu lời dụ dỗ nào đi nữa thì quyết định của Na Minh Triển cũng chỉ có một : “Cháu muốn đợi papa về ăn cùng cơ”
Quản gia bất lực chiều theo ý cậu : “Được rồi tôi nghe theo nhưng phải uống trước cốc sữa này chống đói.
Ông chủ lâu lắm mới về nhà”
Na Minh Triển vâng lời uống hết một cốc sữa ấm.
Quản gia lui đi để cậu nằm trên ghế sô pha xem hoạt hình.
Phim vừa hết, cậu cũng ngủ được một giấc dài.
Khi tỉnh dậy đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi tuổi.
“Không ăn?”
Quản gia hơi cúi đầu, lăn tăn trả lời : “Vâng, cậu chủ nói đợi ông chủ về cùng ăn”
Cao Luân Trình nhướng mày hỏi : “Bình thường nó đâu vậy?”
“Tôi cũng không biết…”
Chẳng còn sớm, Cao Luân Trình không quan tâm cặn kẽ đầu đuôi chuyện này, anh vẫy tay bảo quản gia đi nghỉ trước.
Cao Luân Trình nhìn sang hướng sô pha trong phòng khách, cái đầu đang thập thò nhìn trộm bị anh phát hiện từ lâu.
“Nhóc con, lại gặp ba”