Na Minh Triển bẽn lẽn đứng trước mặt người đàn ông đầy quyền lực cậu gọi là ba.
Cậu đã mường tượng ra cái vẻ hoàn hảo của papa nhưng không được như mong đợi.
Mà phải gọi là hơn cả mong đợi!
Cao Luân Trình thuộc dáng người có chiều cao, từ đầu đến chân mặc bộ vest đen xì.
Khuôn mặt ưa nhìn dẫu cảm xúc không được bộc bạch ra bên ngoài.
Trong mắt cậu lúc này papa thực sự rất ngầu, vừa có ngoại hình vừa có quyền và tiền, quả là người đàn ông hoàn mỹ hiếm có.
Cậu tự hỏi, papa có gì không tốt mà mỗi khi cậu chỉ cần hơi chạm câu hỏi ba đâu với mami là y như rằng nhận lại lời nguyền rủa đầy chết chóc như đùa như không của mẹ.
Thế là làm cậu lầm tưởng papa đã chết từ lâu.
Cao Luân Trình nghiêm khắc hỏi : “Mấy giờ rồi?”
Na Minh Triển lén lút nhìn lên đồng hồ được khắc bằng số la mã.
Kim giây đã quay được một nửa cậu mới nhẩm xong bởi lẽ mấy dòng số la mã cậu nhóc chưa học đến.
Cao Luân Trình nhìn khẩu miệng của nhóc con là đủ hiểu cậu đang đổi sang số tự nhiên.
Anh chỉ tay sang hướng đồng hồ, “Từ bao giờ mấy số la mã kia có thể làm khó con?”
Na Minh Triển lúng túng, chưa tròn một buổi sống ở đây cậu liền bị papa nảy sinh nghi ngờ.
Nghi ngờ cũng phải, Cao Minh Triết có thể hiểu được toán cấp hai huống chi mấy con số la mã mới đến mười hai?
Na Minh Triển ấp úng mãi mới cất thành lời : “Con vẫn nhìn ra, đồng hồ chỉ đến mười một giờ kém”
Cậu nhóc lúc này không khác gì đang ngồi trên đống lửa, cậu đang đứng trước một bài toán khó chưa có lời giải đột ngột bị giáo viên gọi lên bảng giải bài.
Cậu kéo tay ba nài nỉ : “Con muốn ăn cơm cùng ba”
Cao Minh Triết nói papa ít khi về nhà nên cậu phải tận dụng triệt để cơ hội này.
Cao Luân Trình tự nhiên bước theo bước cậu, ngồi gọn một góc bàn ăn.
Thức ăn được giữ nóng, đến giờ còn ấm.
Từ rau đến thịt Na Minh Triển đều ăn đủ hết trong phần ăn, hoàn toàn không để lãng phí.
Cậu nhớ mami dặn đồ ăn cũng là sức người vất vả làm ra, bỏ dở chính là hủy hoại công sức của người khác!
Cao Luân Trình không thường xuyên ăn cùng Cao Minh Triết nhưng nắm rất rõ sở thích của con trai.
Ghét rau củ như cậu lại có thể ăn hết quả là không giống bình thường.
“Không phải con ghét súp lơ sao?”
Na Minh Triển nuốt ực miếng súp lơ vào bụng, giương mắt nhìn tứ tung.
“Ma…à cô giáo dạy con không được bỏ phí.
Nếu không sau này sẽ phải trả giá, đến lúc cũng chẳng có mà ăn”
Cao Luân Trình hơi đẩy phần ăn ra khỏi tầm với, hai tay đan vào nhau, mắt hướng nhìn con trai ngồi đối diện mình.
“Nghe nói con trả lời phỏng vấn rất năng nổ? Có bạn mới?”
Bắt gặp ánh nhìn dò xét cùng hàng loạt câu hỏi đánh giá đầy ẩn ý từ phía papa khiến cậu không thể ăn tự nhiên.
Cao Luân Trình nhận ra điểm bất thường, tiếp tục rạch ròi : “Mới năm ngày, tính cách và thói quen đã thay đổi?”
Cậu nhóc túng quẫn nhảy từ ghế xuống, bàn chân nhỏ xíu chuẩn bị chạy về hướng phòng ngủ : “Con muốn ngủ”
Cao Luân Trình lành lạnh gọi lại : “Cao Minh Triết”
Anh hiếm khi gọi đầy đủ tên Cao Minh Triết, đây chính xác là muốn nghiêm túc một lần với cậu.
Na Minh Triển vô thức bị cái quyền lực của papa đè xuống, chân không bước đi còn trực tiếp quay người đối diện với papa.
Cậu không thể nói dối càng không thể nói sự thật, cậu diễn giải trong mông lung : “Con…không thể giải thích”
Cao Luân Trình nhíu mày quan sát cậu nhóc đang bồn chồn, tay chân chẳng thể để yên.
Cao Minh Triết mà anh biết chưa từng có động thái này.
Dù trong hoàn cảnh nào cậu cũng kiên nhẫn trong mọi hành động, biểu cảm chưa lần nào lộ liễu thế này.
Chuyến đi vài ngày, điều này phải chăng đã khiến bệnh tình của cậu thêm một bước chuyển mới.
Từ nhỏ, Cao Minh Triết đã mắc chứng tự kỷ, cảm xúc của cậu chỉ có một nhưng đổi lại cậu rất thông minh, học hành luôn đứng đầu, có những suy nghĩ già dặn hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.
Thế mà bệnh được điều trị tại trung tâm nổi tiếng thuộc top thế giới lại không bằng chuyến trại hè vừa rồi?
Dù là dấu hiệu tốt nhưng chuyển biển nhanh liệu có ổn? Đây là điều Cao Luân Trình chưa thể thuyên giải.
“Xem ra người bạn của con giúp đỡ rất nhiều? Khi nào giới thiệu với ba một chút”
Nếu có thể biết đối tượng dùng cách nào để tác động đến mặt tốt của Cao Minh Triết thì sau này có thể dễ dàng tìm cách điều trị.
Na Minh Triển không hiểu bản chất trong lời nói của ba mình, cậu hiểu theo một ý khác, trả lời theo một nghĩa khác : “Vâng ạ!”
Nếu có thể để Cao Minh Triết và mami đến gặp hai ba con cậu cùng một lúc thì cậu đã rất mãn nguyện rồi.
Chỉ cần đợi thêm một tháng nữa thôi, gia đình cậu có thể đoàn tụ rồi không?
Na Minh Triển vệ sinh cá nhân xong rồi nhảy tót lên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Ngoài này còn lưa thưa tiếng nói chuyện không quá rõ ràng.
Cao Luân Trình tựa lưng sau nắm cầu thang nhìn lên phòng Cao Minh Triết, dặn dò quản gia vừa lui đến.
“Từ ngày mai để ý thằng bé nhiều hơn”