“Ra đây là Triết Triết đó ư?”, Thừa Hạ Vi quay sang cười nói ra vẻ hiểu chuyện : “Nãy em đùa thằng bé một chút đó ý mà”
Na Minh Triển gắt gao phản ánh : “Ba ơi, cô ta là người xấu.
Cô ấy làm con đau ở đây này”
Cậu nhóc đáo để chỉ trỏ vào bả vai, cực kỳ lấy làm nghiêm trọng.
Cao Luân Trình khẽ kéo con trai ra sau lưng, đứng trước mặt Thừa Hạ Vi tính chuyện : “Thừa tiểu thư, nếu cô muốn đến chỉ để bạo hành con trai tôi vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Bảo vệ đưa người”
Thừa Hạ Vi khẩn trương níu kéo, sớm đã không kịp.
Bảo vệ thành công kéo cô ta lùi dần về phía cửa xoay, chỉ còn lại âm thanh khổ sở cô ả hét vọng vào : “Cao Luân Trình anh làm thế mà được đấy hả? Ăn cháo đá bát! Anh dám đuổi em đi trong khi Thừa thị từng giúp Cao thị thế nào? Anh quên rồi sao?”
Na Minh Triển dựa dẫm dúi mặt vào tay papa trong run sợ.
Cao Luân Trình đổi giọng, nhàn nhạt ra lệnh : “Diễn đủ rồi!”
Na Minh Triển cười khoái chí thu hồi biểu cảm.
Quả nhiên là người sinh ra cậu, cũng có thể biết được đoán ra ý đồ của cậu!
Từ khi nhóc con về nhà sau chuyến trại hè, tính tình tuy thay đổi nhưng rất nhanh Cao Luân Trình đều nhìn ra hết tính nết của cậu.
Cũng nhờ một phần quản gia để ý đến cậu hơn một chút nên báo cáo lại.
Na Minh Triển được papa dắt đến tầng cao nhất của toà nhà, nói chính xác thì là dưới tầng thượng.
Cậu ngoan ngoãn ngồi một chỗ vẽ vời ngẫu hứng nhân tiện đợi Cao Luân Trình ký xong tập hồ sơ chồng chất, dày cộp.
Ký xong, trời đã chấm tối, anh đảo bước đến chỗ con trai đang nằm ngủ quên trên ghế sofa, tay ôm khư khư hai bức tranh vẽ đủ màu.
Có hai bức tranh, một cái vẽ một người đàn ông và một đứa trẻ, bức thứ hai tương tự nhưng khác là người dắt đứa trẻ kia là một người phụ nữ.
Na Minh Triển vẽ có mục đích, nếu ghép hai bức vào làm một, khung cảnh sẽ hiện ra hình ảnh gia đình đoàn tụ.
Dưới con mắt của Cao Luân Trình lại khác, Cao Minh Triết chưa từng vẽ tranh bởi vẽ tranh là hình thức rất dễ bộc lộ cảm xúc, ước nguyện của người vẽ.
Bức tranh xuất hiện bóng dáng phụ nữ có khi cậu muốn gặp mẹ?
Phá tan dòng suy nghĩ ấy là tiếng gọi.
Na Minh Triển ngồi dậy, lắc lắc tay papa.
“Ngày mai con muốn đi công viên cùng ba”
Cao Luân Trình sớm đã quen những bất ngờ không tưởng từ Na Minh Triển, tính cách của cậu nhóc thực sự thay đổi rất nhiều!
“Đông người, chịu được không?”
Na Minh Triển gật đầu : “Dạ được”
…
Trời trong xanh, mát mẻ, tiết trời lúc này đang giao thoa một chút đằng thu.
Trong lành đến dễ chịu.
Na Minh Triển tung tăng cùng chiếc balo trên vai, cậu nhóc nhảy tót lên xe ô tô mà papa đang ngồi ghế lái.
Chưa đến mười phút, hai ba con đã có mặt trong công viên.
Phí vé được trả đầy đủ, trong này chỉ việc thoả thích chơi đến khi vé hết hiệu lực.
Na Minh Triển không hoàn toàn hấp dẫn bởi trò chơi bởi việc đầu tiên cậu muốn làm đó chính là tìm nhà vệ sinh.
“Papa con muốn đi vệ sinh!”
Na Minh Triển trỏ tay về phía nhà vệ sinh cách đó không xa.
Cao Luân Trình “ừm” một tiếng, rất yên tâm để cậu đến đó một mình vì tiện quan sát.
Cùng thời điểm ấy, Cao Minh Triết xin phép Na Y Khương khi cô chờ người ta làm kẹo bông gòn.
“Con muốn đi vệ sinh”
Na Y Khương nán lại, “Đợi mami đi cùng”
Cao Minh Triết không phản đối cũng chẳng kiến nghị : “Con đi trước”
“Ừ, mẹ mua xong sẽ ra tìm con.
Nhớ đi cẩn thận nha!”
Nhà vệ sinh có hai hướng đi, Cao Minh Triết và Na Minh Triển gặp nhau trong này và cùng đi khuất khỏi tầm nhìn của Cao Luân Trình.
Hai đứa trẻ cười đùa ríu rít chạy đi chơi thật xa.
Công viên rộng lớn, đông người.
Ba mẹ có muốn tìm ra cũng khó!
Hai đứa trẻ âm thầm sắp xếp, lấy nhà vệ sinh là điểm mốc đã xác định.
Chuyện hai người gặp lại như là một điều hiển nhiên khi cùng một mục đích đó chính là tìm con trai vì sự chờ đợi quá lâu.
“Triển Triển?”
“ Triết?”
Tiếng gọi vang lên cùng lúc, khi đối phương chạm ánh nhìn, thế giới như ngưng đọng, mọi âm nhạc của công viên như vặn ngược về con số không.
“Cao Luân Trình?”
Na Y Khương còn nhận ra người đàn ông này.
Có chết cô cũng nhận ra.
Vì đây là chồng cũ của cô kia mà? Người làm cô khốn đốn, tuyệt vọng vun vén bằng tờ giấy ly hôn.
Cao Luân Trình gật đầu bày tỏ ý thừa nhận, thuận miệng thêm vào một câu như một lời chào : “Lâu rồi không gặp”
Na Y Khương cười khẩy, “Ừ nhỉ, lâu quá tôi còn tưởng anh chết dí ở chỗ nào rồi không ấy!”
Cao Luân Trình không thèm đoái hoài đến ý nghĩa câu từ kia như một lẽ tự nhiên bởi tính cách của cô anh đã quen từ lâu.
Tuy miệng lưỡi của cô có hỗn nhưng trong thâm tâm hoàn toàn không có ý này.
“Mấy năm không gặp, lời đầu tiên ngoài tên gọi ra em chỉ có thể rủa tôi thôi sao?”
Na Y Khương cảm thấy nực cười như thở không ra hơi, “ Nhưng tôi thấy anh hợp với mấy lời đó lắm, chồng cũ!”