Cao Luân Trình chặn họng Na Y Khương bằng cách ấn đầu cô lại gần, ghì chặt xuống môi cô hôn đến khi cô cảm thấy khó thở.
“Na Y Khương, anh không thử.
Anh chỉ làm thật”
Na Y Khương vô thức hỏi : “Làm gì?”
Cao Luân Trình tự nhiên đeo nhẫn cưới vào ngón tay cô, mạnh miệng tuyên ngôn : “Làm em thành vợ anh”
Và khi bước chân vào hôn nhân Na Y Khương mới nhận ra gánh nặng hôn nhân thật sự rất áp lực.
Sống chung một nhà với mẹ chồng, bà, Doãn Liên.
Bà đồng ý cuộc hôn nhân này cũng là vì cái thai của cô, vì cháu nội đích tôn.
Chứ đâu phải vì đứa con gái không có đức hạnh, ăn cơm trước kẻng, sinh con đẻ cái ở cái tuổi mười chín trẻ măng.
Rồi có thai, lấy chồng khi vừa học hết cấp ba chưa đầy một tháng?
Bà ta đâu nhìn vào trọng tâm câu chuyện, sự thật là Cao Luân Trình cũng cần có trách trong việc này.
Có làm có chịu!
Cao Luân Trình đặc biệt muốn cô ở nhà chăm sóc bản thân, để cô khỏi vất vả khi mang thai thế mà bà ta lại nói cô ăn bám chồng, chồng vất vả đi làm còn cô ở nhà thảnh thơi, nhàn nhã cái thân.
Mang thai khó nhọc như thế nào bà ta là mẹ nên rất hiểu.
Nhưng lại áp đặt suy nghĩ từ thời phong kiến, muốn cô phải chịu thống khổ như vậy mới biết cảm giác bà từng trải qua.
Ích kỷ, không chịu thấu hiểu!
Doãn Liên chỉ chờ cái lúc Na Y Khương bất cẩn làm rơi đồ hoặc làm điều bà không ưng ý là vạch mặt cô ra mắng chửi xa xả.
Giận cá chém thớt!
Tất nhiên, Doãn Liên chọn thời điểm Cao Luân Trình đã đi làm, nếu không người thiệt là bà.
Na Y Khương chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi.
Cô không sai, cô có quyền lên tiếng!
Chỉ là khi mọi thứ vẫn còn lý do để cô trân trọng…
Cặp song sinh mới được vài tháng tuổi, hay quấy nhiễu vào ban đêm, hầu như cô không thể ngủ.
Và luôn đi kèm với những lời mắng mỏ thậm tệ từ mẹ chồng mà cô đã nghe đến nhàm, ví dụ như : “Con cái cũng không chăm được, không để cho ai được ngủ phải không?”
Mỗi lần cặp song sinh đánh thức Na Y Khương, việc đầu tiên ngoài con ra cô để ý đó chính là chỗ nằm bên cạnh.
Nhưng hầu như vị trí ấy đều lạnh ngắt, trống trơn.
Cao Luân Trình chưa về nhà.
Tất cả chỉ có một lý do, công việc!
Mấy tháng gần đây Cao Luân Trình rất ít khi về nhà, công việc làm anh chỉ có thể gặp cô qua màn hình điện thoại.
Nói được vài câu anh lại bận bịu cúp máy.
Cô chờ đợi anh chỉ vì nghĩ Cao thị mới sang tên anh nắm quyền nên còn rất nhiều khó khăn, công việc vô cùng nhiều, bận rộn không thôi.
Cô có thể thấu hiểu! Chỉ cần cô và anh cùng nhau cố gắng nuôi con, kiếm tiền.
Cùng nhau vất vả thì sau này cũng sẽ cùng nhau nhàn hạ!
Nhưng cuộc điện thoại vào nửa đêm ấy mới làm cô vỡ lẽ.
Na Y Khương gọi cho Cao Luân Trình cũng vì lo lắng, dặn dò anh nghỉ ngơi sớm.
Thay vì người nhấc máy là anh thì đó lại là giọng người con gái, ước chừng còn rất trẻ.
Ả ngang nhiên đi lại trong văn phòng không bóng người của Cao Luân Trình, ấn nghe khi dòng chữ “Bà xã” hiện trên màn hình điện thoại.
Vì trướng mắt lên ả mới nghe : “Em chào chị ạ? Em chỉ kém chị có một tuổi thôi à nên chị cứ nói chuyện với em tự nhiên nha”
Na Y Khương siết chặt điện thoại, như khó có thể tin được : “Cô là ai?”
Cô ả cười ha hả nói : “Thừa Hạ Vị chị ạ!
Thừa Hạ Vi nghịch bộ móng mới làm, thành thạo bịa chuyện như thật : “Anh ấy đang tắm ý chị tại chúng em vừa kịch liệt quá ấy.
Chị hiểu được mà nhỉ? Haizz anh ấy đêm nào cũng làm em đến vậy đấy, chị đợi một chút nha”
Na Y Khương như bị một con đâm ngoáy vào vết thương, đau đớn mà lòng lạnh lẽo.
Cô cười lạnh, ”Ha…phải trả ơn nhỉ?”
Thừa Hạ Vi nghe cô cười mà da gà dựng đứng lên, ả cố tỏ ra bình thường hỏi : “Cái gì?”
Na Y Khương mỉa mai : “Để bọn chó gặp nhau thì mới biết bản chất mà tránh né chứ?
Em gái này? Phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác thì đáng thương lắm đấy biết không hả?
Rồi thèm khát đến nỗi tìm đồ dùng chung hả em? Chị thấy em tội nghiệp quá đi thôi.
Phải làm sao giờ? Ayza để chị bố thí cho nhé?
À gửi lời đến ‘lỗ xả công cộng’ giúp chị là súc vật không thải phân cùng một chỗ đâu mà chúng thải ở nhiều chỗ như cách anh ta ‘thải’ xuống em vậy đó”
Thừa Hạ Vi tức đến ná thở , tắt điện thoại khi cô còn chưa nói xong.
Nếu đợi cô nói hết thì e rằng cô nghiến đến mòn hết răng mất!
Na Y Khương tắt máy, phờ phác nhìn hai đứa trẻ ngủ ngon giấc.
“Triết Triết, Triển Triển mẹ phải làm sao đây?
Cô gạt sạch nước mắt, xé lấy một trang sách, dòng chữ viết in đậm : “Đơn ly hôn”
Ngày cô đến công ty đề nghị ly hôn, Cao Luân Trình kéo cô vào phòng mình gặp riêng.
“Ly hôn? Em đừng làm loạn, anh còn có rất nhiều việc không có thời gian đùa”