"Anh...anh muốn làm gì?"
"Muốn nghe lại những gì em vừa nói."
Cố Hàn vừa cong môi cười vừa nói, nhưng nụ cười này đang ngầm cảnh báo với cô gái rằng: nếu em không làm ông đây vừa lòng thì đừng trách ông lại "ăn" em sạch sẽ.
Và dĩ nhiên Sở Nhu có thể nhận ra điều này chứ, hai phiến môi nhỏ của cô đang run lên nhè nhẹ, ngay lúc này cô còn có thể nghe được nhịp tim của mình đang đập bang bang trong lòng ngực, như thể sắp nhảy vọt ra ngoài đến nơi.
Cô cứng rắn là thế nhưng mỗi khi đối diện với người đàn ông ấy ở cự li ngắn thế này, bắt gặp nụ cười quỷ dị và ánh mắt tà mị của hắn ta thì cô lại cảm thấy sợ, tâm trí bắt đầu hoảng loạn, đại não cứ như ngừng hoạt động, chẳng còn suy nghĩ được điều gì.
"Tôi...tôi nói...tôi muốn quan tâm anh! Hay anh kể cho tôi nghe thêm về chuyện của anh đi..."
Trong tình thế cấp bách này chỉ còn cách lươn lẹo để thoát thân thôi chứ cô đâu còn cách nào khác, hi vọng có thể vuốt được bộ lông đang dựng ngược lên của tên mảnh thú kia mà thôi.
"Em vừa nói gì? Tôi nghe không rõ, em nói lại xem nào!"
Đã được "vuốt lông" nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu bỏ qua, hắn hơi nghiêng mặt qua để tai của mình gần vị trí miệng của Sở Nhu, ngang ngược bắt cô lập lại trong khi đã nghe rõ không sai một từ.
Biết hắn ta ngang ngược làm khó, Sở Nhu dù không cam tâm nhưng vẫn mím môi nói lại thêm một lần nữa.
"Tôi nói tôi qu..."
"Tôi nào? Ai là tôi?"
Sở Nhu còn chưa nói xong thì Cố Hàn đã chen ngang.
Hóa ra thứ mà hắn ta nhắm tới chính là cách xưng hô của cô với hắn.
"Em là vợ sao lại xưng tôi với chồng mình?"
"Anh ngang ngược vừa thôi, chẳng phải anh cũng xưng tôi với vợ mình đó à?"
Sở Nhu vì không chịu nổi sự ngang ngược của hắn ta nữa mà hậm hực phản bác ngay, cứ tưởng nói xong hắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không.
Hắn lại đang cong môi cười, khiến cô phải ngây ngô khó hiểu.
"Chính vì em xưng tôi, nên tôi mới xưng tôi với em.
Em xưng hô kiểu khác, tôi sẽ tự đổi."
"Kiểu khác? Là kiểu gì?"
"Như những cặp vợ chồng khác!".
ngôn tình hay
"Nhưng chúng ta đâu có yêu nhau như những đôi vợ chồng khác thì xưng hô sao được."
"Không yêu thì bây giờ yêu!"
Nói đến đây sắc mặt người đàn ông chợt trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hắn nhìn thẳng vào mắt Sở Nhu, trầm giọng tiếp lời:
"Sở Nhu, tôi yêu em!"
Một đoạn đối thoại diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại được đẩy thẳng đến điểm mấu chốt.
Cố Hàn đã nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái đối diện mà nghiêm túc thổ lộ tình cảm, nhưng Sở Nhu lại cho rằng là hắn đang nói đùa nên cô đã bật cười khúc khích.
"Cố thiếu đúng là Cố thiếu, vẫn ngông cuồng, vẫn thích trêu đùa người khác y như ngày nào.
Anh cũng thú vị thật đó."
"Tôi nói nghiêm túc.
Tôi yêu em!"
Cố Hàn lập lại thêm một lần nữa, lần này biểu cảm của hắn còn nghiêm túc hơn cả lần trước khiến Sở Nhu đã cảm thấy dao động.
Cô ngưng cười, và bắt đầu suy nghĩ về câu nói của Cố Hàn, nhưng dù nghĩ thế nào cô vẫn không thể tin được lời của người đàn ông này vừa nói là thật.
"Mới vài tiếng trước tôi hỏi anh có yêu tôi không, anh còn không trả lời được.
Sao bây giờ tự nhiên lại nói vậy? Tình cảm là chuyện không thể đem ra đùa giỡn, tôi không muốn làm trò đùa của anh.
Một người đào hoa như anh sao tôi có thể tin được là anh đang nói thật chứ."
Sở Nhu thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình, nghe xong Cố Hàn có chút hụt hẫng, tuy vậy hắn lại không cảm thấy buồn hay tức giận khi bị cô thẳng thừng từ chối mà đã có thể khẳng định với chính mình rằng: Sở Nhu là một cô gái tốt mà hắn cần trân trọng, và cô xứng đáng nhận được hạnh phúc.
"Không sao, em không tin thì tôi sẽ chứng minh cho em thấy, đến khi nào em tin thì thôi."
Sở Nhu không biết trả lời như thế nào nên cô đành im lặng cho qua, cuộc trò chuyện cũng kết thúc từ đây.
Thế rồi chiếc xe sang trọng lại tiếp tục di chuyển trên làn đường đông đúc.
Suốt dọc đường Cố Hàn đã chủ động kể hết những vấn đề mà Sở Nhu thắc mắc trong ngày hôm nay cho cô nghe.
Đầu tiên là kể về tập đoàn Cửu Thiên chính là tập đoàn đá quý của riêng hắn, được thành lập cách đây hơn năm năm, nhưng hắn không nói rõ lý do tại sao hắn lại bỏ bê không tiếp quản mà giao cho Tề Ảnh Hiên trông coi.
Và dĩ nhiên nếu hắn không muốn nói thì Sở Nhu cũng sẽ không hỏi.
Vì cô đã nói là luôn luôn tôn trọng quyết định của đối phương.
Sau đó cô lại tiếp tục lắng nghe Cố Hàn giới thiệu về Tề Ảnh Hiên và mối quan hệ tình anh em như ruột thịt của hai người họ.
Cô ngồi yên lặng, lắng nghe người đàn ông ấy nói mãi đến lúc ngủ quên khi nào cũng không hay, kể cả khi về đến nhà cô được nam nhân tiêu sái kia bế lên phòng mà vẫn không hề hay biết.
Sau khi lo cho cô chỗ ngủ êm ấm xong, Cố Hàn đã mở tủ quần áo gom hết tất cả đồ đạc của cô bỏ vào một chiếc túi lớn, đến cả giày dép, túi xách hắn cũng đem bỏ nốt mà chẳng hề hỏi qua ý kiến chủ nhân của nó.
Dọn xong hắn lại quay trở về phòng của mình thay quần áo, rồi xuống lầu.
Việc đầu tiên hắn làm khi xuống tới phòng khách chính là gọi quan gia Lâm đến bàn giao công việc.
"Dạ, nhị thiếu gia có gì căn dặn!"
Quản gia Lâm vừa ra tới đã cúi đầu cung kính chào hỏi Cố Hàn.
"Bác liên lạc với một số người giúp việc cũ bảo họ quay lại đây làm đi.
Khoảng hai đến ba người thôi, trong đó phải có một người nấu ăn ngon, còn việc lau dọn nhà cửa thì theo như cũ, để giúp việc thời vụ tới làm theo giờ.
Còn nữa, bác gọi bên công ty chăm sóc cây trồng đến đây trồng thêm một số hoa trong vườn, đặt ở đó một chiếc xích đu, bố trí bàn trà bên bờ hồ sen."
Cứ như đã lên ý tưởng từ trước, Cố Hàn nói liền một mạch một đoạn dài không ngắt quãng khiến quản gia Lâm hết sức bất ngờ.
Ông đang thắc mắc rằng một người trước nay chưa từng quan tâm tới chuyện nhà cửa như Cố Hàn, vậy mà hôm nay đột nhiên lại chỉnh đốn lại việc nhà khiến ông khó lòng mà không thắc mắc.
"Dạ tôi lập tức đi làm ngay."
Quản gia Lâm nhanh chóng lui xuống, Cố Hàn cũng nhấc mông ra khỏi sô pha, đi thẳng vào bếp.
Hắn đi đến giá treo tạp dề, chọn đúng chiếc Sở Nhu vẫn thường mang lúc nấu ăn, kể cả khi nó có là màu hồng thì hắn cũng không hề quan tâm tới.
Bắt đầu từ hôm nay Cố thiếu đã âm thầm chính thức bắt đầu hành trình truy thê của mình!.