Sở Nhu ngủ từ xế chiều cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, bầu trời nhá nhem tối thì mới vươn vai thức giấc.
Phần vì vừa mới khỏi bệnh, phần vì đêm qua đã cùng người đàn ông ấy hoan ái đến tận khuya, sáng lại dậy sớm nên thân thể khó mà tránh khỏi mệt mỏi nên cô đã ngủ say sưa đến quên trời quên đất.
Sở Nhu vừa ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã dáo dát nhìn xung quanh, cho đến khi xác định được bản thân đang ở trong phòng mình thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Cô chuyển tầm mắt nhìn lên đồng hồ La Mã được treo trên tường, khi kim giờ đã sắp chỉ đến con số VII thì đôi đồng tử long lanh đã giãn to ra hết mức vì ngỡ ngàng.
"Ôi mẹ ơi, mình ngủ tới tận giờ này sao? Bữa tối còn chưa nấu, kiểu gì lát nữa cũng bị cái tên ôn thần kia kiếm chuyện cho coi."
Vừa cằn nhằn cô gái vừa vội vàng xuống giường, đi thẳng đến mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ mặc nhà thoải mái nhất để xuống bếp nấu ăn, vì trên người cô lúc này vẫn còn mặc bộ quần áo lúc cùng Cố Hàn ra ngoài.
Nhưng khi cửa tủ vừa mở, đập vào mắt cô lại không phải là quần áo của cô nữa.
Quần jean áo thun, sơ mi giờ đây đã thay thành đầm, váy đủ loại, ngắn, dài, nhỏ, rộng, kiểu gì cũng có.
Ở một bên ngăn khác cũng có quần có áo nhưng tất cả đều là đồ mới, còn quần áo của cô thì không thấy tung tích đâu nữa.
"Chuyện gì vậy nè? Quần áo của mình đâu hết rồi, còn túi xách nữa...!Sao toàn là đồ mới thế này? Đây rõ ràng là phòng của mình cơ mà?"
Sở Nhu đang đứng đó gãi gãi đầu khó hiểu thì lúc này Cố Hàn đã vào tới và đứng ngay sau lưng cô.
"Em đang tìm cái gì?"
"Quần áo! Đồ của tôi đâu hết rồi?"
"Anh đem bỏ hết rồi."
Câu trả lời dửng dưng của người đàn ông vừa vang lên cứ như sét đánh ngang tai Sở Nhu, cô mở to mắt nhìn Cố Hàn với nét mặt không thể nào kinh ngạc hơn được nữa.
"Tại sao lại đem bỏ?"
Cô chỉ vừa ngủ có một giấc mà hắn ta đã tự tiện đem toàn bộ quần áo của cô đi bỏ rồi, không biết sau này cô còn phải đối mặt thêm vấn đề gì nữa đây.
"Đồ đó không đẹp, còn cũ nữa.
Quan trọng là không phù hợp với vóc dáng của em nên anh bỏ là đúng rồi, cũng mua lại cho em toàn bộ rồi đó, em thử xem có vừa không?"
Đã tự ý đụng đến đồ của người khác vậy mà còn dửng dưng chê bai thẳng mặt chủ nhân của chúng, cứ như hắn làm vậy là giúp đỡ được một chuyện tốt cho cô vậy.
Sở Nhu ngay lúc này sắc mặt đã đầy vạch đen, cô nhìn người đàn ông đối diện bằng ánh mắt ấm ức, tức giận, hắn ta làm như vậy rõ ràng là đang không tôn trọng cô một chút nào cả, ít ra cũng là đồ của cô, hắn muốn đem bỏ cũng phải hỏi qua một tiếng trước chứ, còn đằng này lại tự tiện bỏ đi.
Càng nghĩ cô lại càng tức mà chẳng thể làm được gì khác hơn ngoài ngồi bệch xuống giường, nét mặt bất lực thấy rõ.
Thấy cô đột nhiên xụ mặt buồn so, Cố Hàn liền cau mày, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
"Em sao thế? Sao tự dưng lại không vui rồi?"
"Còn không phải tại anh tự ý đem đồ của tôi đi bỏ à? Đó toàn là quần áo vẫn còn mới tôi chỉ mặc qua có vài lần vậy mà anh lại đem đi bỏ, đúng là lãng phí."
"Còn mới sao? Mặc qua vài lần của em chắc là trên chục lần quá.
Anh không ngờ đường đường là một tiểu thư danh giá như em lại có lối sống đơn giản như vậy đấy, lại còn tiết kiệm nữa chứ."
"Tiền cũng phải kiếm cực khổ mới có, tiêu sài hoang phí làm gì.
Mặc gì mà không được, miễn sao kín đáo, che được da thịt là được rồi."
Sở Nhu đơn thuần, nghĩ gì nói đó, không lời hoa mỹ, nhưng mỗi một câu cô nói ra đều khiến đối phương giữ trong lòng, khó có thể quên đi trong một thời gian ngắn.
Cố Hàn lúc này cũng vậy, những gì Sở Nhu vừa nói khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Và càng ở bên cạnh cô, hắn đã nhận ra rằng bản thân mình mỗi lúc càng thương cô gái này nhiều hơn theo từng ngày.
"Vậy em không thích trang phục anh mua cho em hay sao? Đồ kia cũ rồi cũng nên thay cái mới, với lại em bây giờ là nhị thiếu phu nhân của Cố gia, đâu thể nào ăn mặc đơn giản như vậy mỗi khi ra đường được."
"Tôi chỉ thấy tiếc thôi, nếu không mặc nữa thì có thể đem đi quyên góp vào tủ đồ từ thiện.
Mình chê cũ nhưng nhiều người lại không có mà mặc."
Cố Hàn khẽ cười, tùy ý đưa tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ một cái rồi mới ôn hòa lên tiếng:
"Vậy ngày mai anh đưa em đi quyên góp."
Câu nói của Cố Hàn khiến hai mắt Sở Nhu liền sáng lên hẳn, cô quay qua nhìn người đàn ông, vừa mong chờ vừa nghi ngờ mà dò hỏi lại:
"Ý của anh là sao?"
"Thì ngày mai anh đưa em đi quyên góp số quần áo đó, anh chỉ mới dọn đi thôi chứ vẫn chưa đem bỏ."
"Vậy sao nãy giờ anh không nói sớm?"
Sở Nhu nghiêm mặt chất vấn người đàn ông, từ nãy giờ cô cứ tưởng là hắn đem đi bỏ hết rồi nên mới ủ rũ như thế, sớm biết số quần áo đó vẫn còn trong biệt thự thì cô đã chạy đi tìm từ lâu rồi.
"Nói để em chạy đi tìm à.
Giờ mới nói có phải tốt hơn không, em nói sẽ mang đi quyên góp thì cứ quyết định như vậy đi.
Giờ anh đi chọn quần áo cho em, tắm xong thì xuống ăn tối."
Nói xong Cố Hàn đã đứng dậy, hắn đi đến tủ quần áo bắt đầu chọn đồ cho cô.
"Ăn tối hả? Nhưng cơm còn chưa nấu mà?"
"Ai nói chưa nấu? Anh nấu xong từ 30 phút trước rồi, chỉ chờ em xuống ăn thôi đó."
Sở Nhu lại được một phen ngẩng mặt ra, lúc này Cố Hàn cũng chọn được cho cô một chiếc đầm suông đưa đến trước mặt cô.
"Em mặc cái này đi, vừa thoải mái vừa dễ thương, anh biết em không thích ăn mặc hở hang nên quần áo anh chọn cũng không cắt xẻ nhiều đâu."
Sở Nhu tròn xoe hai mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Đây đâu phải là Cố Hàn cô từng biết, nam nhân này là người vừa bước ra từ truyện ngôn tình chăng? Hay uống nhiều rượu quá nên hắn bị sảng rồi?
Trong lòng đầy nghi vấn khi thấy thái độ của người đàn ông dành cho mình hoàn toàn khác, đột nhiên cô lại đứng lên, đưa tay sờ trán hắn ta, tay còn lại thì sờ vào trán mình để so sánh.
"Bình thường mà nhỉ? Vậy sao hắn ta lại như thế này?"
"Anh làm sao? Muốn quan tâm em một chút cũng không được à?"
"À không...!chỉ là hơi bất ngờ thôi!"
Sở Nhu cười cười cho qua, sau đó nhận lấy chiếc đầm trong tay Cố Hàn rồi mang theo những nghi vấn, tò mò của mình đi vào phòng tắm..