Từ phía cửa, Cố Hàn mang theo gương mặt lạnh tựa băng, bước ra đối diện với người anh song sinh của mình, hắn nhìn Cố Thành, phiến môi mỏng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, sau đó thản nhiên đi ngang qua anh, tiến thẳng vào trong.
Thấy vậy Cố Thành cũng đóng cửa rồi bước theo sau.
"Tìm anh có việc gì?"
"Muốn trả lại đồ cho anh thôi."
Cố Hàn dửng dưng đáp, hắn đi đến tủ sách chọn bừa một cuốn để mở ra xem, tùy ý lật qua vài trang, mắt nhìn quyển sách nhưng căn bản là không hề biết trong đó viết những gì.
Thông qua sắc thái của Cố Hàn, anh có thể đoán ra cậu em trai của mình đến đây với tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp, thậm chí anh còn biết hắn đến đây là vì chuyện gì.
"Nếu anh nhớ không lầm thì hình như em đâu có nhận bất cứ một thứ gì của anh, anh cũng chưa từng đưa cho em vật gì."
Cố Thành vẫn điềm tĩnh như thường, anh vừa đối thoại với Cố Hàn vừa bắt đầu thưởng thức bát súp gà Sở Nhu vừa mang lên.
"Em không có nhưng vợ em thì có."
Cố Hàn đặt quyển sách vào vị trí cũ trên kệ, sau đó bước đến chỗ Cố Thành, đặt xuống trước mặt anh một tấm thẻ tín dụng, đó chính xác là chiếc thẻ trước đây anh đưa cho Sở Nhu, nhưng từ đó đến giờ anh chưa từng nhận được một tin nhắn nào từ ngân hàng báo về là số tiền trong tài khoản bị hao hụt, đồng nghĩa với việc cô gái ấy chưa một lần nào sử dụng đến tấm thẻ này.
"Trả lại cho anh! Cố thiếu đây tự có thể nuôi vợ mình được, không cần anh hai phải bận tâm."
Cố Thành nhìn tấm thẻ, bất giác anh lại nhếch môi khẽ cười, sau đó chuyển ánh mắt hòa nhã lên nhìn nhìn chằm chằm vào Cố Hàn, giọng điệu trầm ổn nhịp nhàng vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt.
"Lo được cho vợ mình là tốt rồi.
Còn về tấm thẻ này, anh không làm ra chuyện thẹn với lòng nên không có gì phải ngại cả.
Vấn đề là nằm ở em, đừng để cái bóng trong quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại là được."
Những gì muốn nói đã nói rõ ràng, sau đó anh lại thong thả ngồi ăn, vấn đề suy nghĩ là chuyện mà Cố Hàn cần phải làm.
Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua một cách nặng nề, hai người đàn ông, mỗi người một suy nghĩ riêng trong đầu.
Mãi cho đến một lúc sau, Cố Hàn mới lên tiếng, và câu hỏi này cũng là điều hắn đang nghi ngờ trong lòng.
"Anh có tình cảm với tiểu Nhu đúng không?"
Cố Thành bất ngờ đứng hình mất ba giây sau câu hỏi của Cố Hàn, nhưng rất nhanh sau anh đã lấy lại được sắc thái bình thường mà thong thả trả lời:
"Anh chỉ xem cô ấy như em gái.
Hôn thê của em, anh không dành, hạnh phúc của em anh sẽ không xen vào phá vỡ nó, nên đừng nghi ngờ lung tung."
"Em hi vọng những lời anh nói là thật lòng."
Cố Hàn bỏ lại một câu sau đó liền rời đi, nhưng hắn lại không đi về phòng mà lại tiến thẳng vào phòng của Sở Nhu.
*Cạch - Rầm...*
Đầu tiên là âm thanh mở cửa, sau đó là tiếng động lớn khi cánh cửa được bàn tay của người đàn ông đóng mạnh trở lại, khiến Sở Nhu vừa chợp mắt chưa lâu đã giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy nhìn ra phía cửa với nét mặt kinh hãi.
Cô chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi vào, cho đến khi khuôn mặt của hắn dần lộ ra ngoài ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ gần giường thì cô mới biết người đó là ai.
"Cố Hàn...!Sao anh lại vào đây?"
Người đàn ông ấy chẳng nói gì, mà chỉ bước thẳng đến giường ngủ, sau đó cúi người xuống, chống một tay lên thành giường, áp sát khuôn mặt tuấn mỹ của mình đến gần gương mặt kiều diễm của người con gái, khóe môi gợi cảm thoáng chốc hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Đến đây để nghe em chúc ngủ ngon...!"
"Chúc...chúc gì chứ? Anh mà cũng thích mấy trò sến súa đó sao?"
Sở Nhu vừa bối rối, vừa ngập ngừng mãi một lúc mới nói xong một câu.
"Em không thử sao biết anh không thích?"
Ánh mắt ma mị của người đàn ông, và gương mặt bá đạo của hắn đang ngầm cho cô biết rằng nếu không chiều theo ý của hắn ta thì đêm nay cô đừng hòng được yên thân mà ngủ.
"Chúc...chúc anh ngủ ngon!"
Kết quả cô đã chiều lòng nam nhân ấy, dù sao cũng chỉ là một câu nói, nói ra để được yên thân thì có đáng là gì đâu.
Tuy là gượng ép, nhưng ít ra cũng thỏa mãn được lòng ghen tỵ đang âm ỉ bên trong tâm trí nên hắn cũng chẳng muốn làm khó cô nữa.
Hắn khẽ cười, sau đó tùy ý hôn lên trán Sở Nhu một cái rồi đi vòng qua phía bên kia, ngang nhiên trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, còn kéo chăn của cô đắp lên người mình.
"Chúc vợ ngủ ngon!"
Hắn cười ngọt ngào, chúc cô ngủ ngon xong thì hắn cũng nhắm mắt đi ngủ, cả quá trình thản nhiên như một thói quen hằng ngày luôn thực hiện, khiến Sở Nhu ngây ngẩn cả ra, đến khi quay qua nhìn thì nam nhân kia đã nằm yên ngay ngắn, mắt nhắm như đã ngủ.
"Nè...!Sao anh lại ngủ ở đây?"
"Đương nhiên là ngủ với vợ rồi!"
Miệng trả lời nhưng mắt thì vẫn nhắm, không chỉ vậy hắn còn xoay người qua ngang nhiên gác chân gác tay lên người Sở Nhu, khiến cô lại nhận thêm một phen ngỡ ngàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xuôi nghĩ ngược như thế nào thì cô cũng không nghĩ ra được cách nào để người đàn ông này ra khỏi phòng, huống chi cô với hắn cũng đâu còn xa lạ gì nữa nên cô quyết định mặc kệ tất cả, ngủ chung thì ngủ, không ai đụng tới ai là được.
Nghĩ gì làm đó, cô lập tức túm chân túm tay của người đàn ông ngang ngược kia ném ra khỏi người mình, sau đó lấy gối ôm đặt ở giữa rồi mới an tâm nằm xuống.
Nhưng cô còn chưa nhắm mắt quá năm phút thì chiếc gối ở giữa đã bị ném xuống sàn nhà, nam nhân bá đạo ấy đã tấn công về phía cô gái, thoải mái tay chân, ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của người con gái.
"Ngoan nào! Có anh ở đây vợ đừng sợ! Vợ ngủ ngon nha!!!"
Sở Nhu ngay lúc này chỉ có thể mở to hai mắt trong bất lực, cô muốn đẩy hắn ta ra xa mình một chút nhưng lực bất tòng tâm, đến nhúc nhích còn khó khăn thì nghĩ gì đến chuyện xô đẩy ai ra.
"Sợ á! Tôi sợ con ma háo sắc nhà anh thì đúng hơn.
Hừm...".