Song Sinh

Từ tiệc rượu về đến nhà, tôi nằm ở trên giường trong đầu đều là lời của
Tiểu Trí, tôi không ngừng tự nói với mình rằng đây là chuyện đã qua rồi, tôi không nên đi truy cứu nữa, nhưng tôi lại chính là không có biện
pháp làm cho mình không suy nghĩ thêm về chuyện này.

"Uyển Uyển, sao cả đêm không thấy em ăn cái gì vậy." Anh ngồi ở bên cạnh tôi cúi đầu kề trán lên trán tôi.

"Anh à, em chỉ là không có khẩu vị, không có khó chịu trong người." Tôi thoáng dời mặt đi, từ chối anh đụng chạm.

"Uyển Uyển em làm sao vậy, tối nay lúc ăn cơm trông em rất lạ." Anh kéo tôi vào trong ngực vuốt ve gương mặt tôi.

"Không có việc gì, em mệt quá, em muốn ngủ." Tôi xoay người lại đắp chăn lên đầu không muốn nhìn thấy mặt của anh. Một đêm này là một đêm duy
nhất tôi từ chối lồng ngực của anh, một thân một mình bọc chăn ngủ ở một góc giường bên kia, nửa đêm tôi từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân lạnh
như băng mở mắt xoay người nhìn anh đang ngủ ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên sau khi trở về tôi tỉnh lại từ trong ác mộng mà cảm thấy sợ hãi,
sợ đến mức tôi cho là mình đã trở về những ngày ở bên Mỹ, từ trong ác
mộng tỉnh lại không có ai cả, chỉ có cả phòng lạnh lẽo và tịch mịch.

Tôi không khỏi có chút oán hận Từ Tiểu Trí, tại sao cô ấy lại nói với
tôi những lời đó, nếu như cô ấy không nói những lời đó thì tôi liền cái
gì cũng không biết, tôi không biết thì cũng sẽ không sợ hãi giống như
bây giờ.

Từ trong bóng tối tôi nhìn anh đang nhắm mắt ngủ say, nhớ vòng tay ấm áp an toàn mà không biết đã từng ôm qua bao nhiêu phụ nữ khác, đột nhiên
đầu giống như bị tia chớp đánh trúng phát ra một loại đau đớn như đâm
tim xẻ thịt, trở về lâu như vậy trừ ngày đầu tiên từng phát bệnh ra thì
không còn đau nữa, tôi từng cho là tôi đã khỏi, nhưng lần này so lúc
trước càng đau đớn khó nhịn hơn, tôi cắn môi dưới nhịn tiếng rên rỉ sắp
bật thốt lên, đưa tay bật đèn bàn trên đầu giường, tôi nhớ trong ngăn
kéo đầu giường có thuốc giảm đau mà lần trước tôi bỏ vào.

Tôi mở ngăn kéo ra đưa tay vào trong theo trí nhớ lục tìm chỗ cất thuốc
giảm đau, không có, không có sờ được cái lọ thuốc quen thuộc đó, tôi nhớ tôi bỏ vào rồi mà, tại sao lại không có chứ. Tôi mở ngăn kéo khác ra
tìm kiếm lọ thuốc giảm đau, không có, ở đây cũng không có, vậy tôi đã
cất nó ở đâu chứ. Tôi nhớ mấy tháng trước lúc dọn dẹp hành lý tôi đã để
nó trong ngăn kéo này mà, tại sao bây giờ lại không thấy chứ? Tiếng tôi
tìm kiếm đồ đã đánh thức anh đang ngủ say, anh mở mắt ra thấy tôi mặc áo ngủ thật mỏng, nước mắt lăn dài trên má ngồi lẫn lộn giữa một đống thứ.

"Uyển Uyển, em sao vậy?" Anh vội vàng nhảy xuống giường ôm cơ thể lạnh lẽo đến có chút dọa người của tôi.


"Thuốc của em mất rồi, thuốc của em mất rồi." Tôi ngồi dưới đất dùng sức ném mấy thứ đồ rơi vãi lộn xộn bên cạnh, nhức đầu cộng thêm trong lòng
vốn không tốt đã làm cho tôi có chút gần như buồn bực phiền não đến điên loạn.

"Tại sao lại nhức đầu nữa chứ? Không phải rất lâu rồi đã không còn nhức
đầu nữa sao?" Anh ngăn bàn tay của tôi không để cho tôi tiếp tục ném
loạn đồ.

"Không biết, em không biết, em muốn thuốc của em, thuốc của em!!" Tôi
tránh tay của anh ra kéo valy lấy thuốc ngủ tôi ném bên trong ra, thuốc
giảm đau không tìm được nhưng có thuốc ngủ là tốt rồi, ngủ sẽ không đau
đớn cũng sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nữa. Tôi dùng sức mở nắp bình ra
đổ gần nửa lọ thuốc ngủ vào lòng bàn tay, há miệng muốn đổ toàn bộ thuốc trong tay vào miệng thì tay chợt bị giật ra, thuốc trong tay kể cả mấy
viên thuốc còn dư lại trong lọ rơi đầy trên đất.

"Uyển Uyển, rốt cuộc em bị sao vậy hả." Anh ôm tôi thật chặt, không để cho tôi đưa tay nhặt lại mấy viên thuốc dưới đất.

"Buông em ra, đừng ôm em...em không muốn anh ôm, anh đi ôm mấy cô gái
kia đi." Tôi đẩy cánh tay đang vây quanh tôi của anh ra, dùng sức giãy
giụa.

"Uyển Uyển, hôm nay em bị sao vậy, bình thường em không có điên loạn như vậy!" Anh dùng sức ôm chặt lấy cơ thể tôi, không để cho tôi tránh thoát khỏi ngực anh.

"Em đúng là đang điên lên, là bị bệnh thần kinh đó anh có biết hay
không? Lúc em ở bên ngoài năm năm, trừ ba tháng đầu trải qua cuộc sống
của người bình thường ra thì toàn bộ những tháng ngày còn lại em đều ở
trong viện điều dưỡng! Bác sĩ chủ trị của em là bác sĩ giỏi nhất trong
khoa thần kinh toàn nước Mĩ, anh biết tại sao ông ấy lại phải đến trị
liệu cho em không? Không phải là bởi vì bà cả trả tiền phí chữa trị
nhiều mà là bởi vì như ông ấy nói, em là bệnh nhân bị bệnh nghiêm trọng
nhất mà ông ấy đã gặp, ông ấy chưa từng thấy qua bệnh nhân có thần kinh
yếu ớt như vậy, không thể chịu nổi một chút kích thích, cho nên ông ấy
rất có hứng thú tới trị liệu em, ông ấy trị cho em gần năm năm, bệnh của em vẫn một chút cũng không có tốt lên, cho nên ông ấy từ bỏ việc trị
liệu đề nghị em trở lại nơi quen thuộc mà em đã từng sống, nói rằng ở
đó có lẽ sẽ giúp cho bệnh tình của em có thể tốt lên." Tôi không giãy
dụa nữa cúi thấp đầu chảy nước mắt kể lại cuộc sống năm năm qua của tôi, tôi vốn đã quyết định sẽ không nói cho anh biết, tôi vốn muốn giữ bí

mật chuyện này ở trong lòng cả đời.

"Uyển Uyển, anh không biết mọi chuyện lại xảy ra như vậy." Cánh tay ôm
tôi của anh có chút run rẩy, giọng cũng thật thấp giống như đang khóc.

"Em không cần anh lo cho em, anh đi lo cho đám phụ nữ kia đi, đi tìm Từ
Tiểu Trí hoặc mười mấy người phụ nữ kia là được, em phải đi xa một chút
để không gặp lại anh nữa." Tôi tránh thoát cánh tay của anh giãy giụa
đứng lên lung tung kéo quần áo treo trong tủ xuống ném vào trong valy
đang mở ra.

"Uyển Uyển, không có những người khác, không có những phụ nữ khác, anh
không biết Từ Tiểu Trí đã nói với em cái gì, nhưng anh chỉ có mỗi mình
em thôi." Anh kéo tôi về trong ngực đặt tôi lên trên giường, hơn nửa
người che ở trên người tôi ngăn mọi hành động của tôi lại.

"Từ Tiểu Trí nói với em, cô ấy và rất nhiều rất nhiều phụ nữ từng cùng
anh, cùng anh. . . . . ." Những lời còn lại tôi không thể nói ra miệng
nổi, nghĩ tới là trong lòng liền đau đớn như bị người nào đó siết lấy.

"Uyển Uyển, anh không biết Từ Tiểu Trí đã nói gì với em, nhưng những
chuyện đó đều không phải là thật, năm năm này anh đúng là đã trải qua
một cuộc sống có chút phóng đãng, nhưng anh không có như em tưởng tượng, đúng là anh đã từng hàng đêm ở trong hộp đêm quán Bar, đã từng quen
rất nhiều phụ nữ, nhưng mà anh lại không có cùng họ lên giường, mỗi lần
anh uống say đều là An Đằng đưa anh về đến nhà, nếu như em không tin thì em có thể hỏi An Đằng." Anh vùi đầu ở bên cổ tôi giọng nói có chút đè
nén, và một chút cảm giác mà tôi không thể tả được.

"Nhưng Từ Tiểu Trí còn nói anh và cô ấy từng quen nhau, hơn nữa vào buổi tối ngày Valentine hai người còn cùng nhau lên giường." Tôi không tin
Từ Tiểu Trí sẽ vì muốn làm cho tôi đau lòng khổ sở mà lấy sự trong sạch
của mình ra nói giỡn.

"Nếu như là Từ Tiểu Trí thì có lẽ anh biết, Uyển Uyển, không được nhúc
nhích, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, anh đi lấy đồ tốt cho em xem." Anh chống người lên rời khỏi phòng ngủ vào phòng sách, không tới năm phút
sau anh cầm theo một tấm hình trở lại phòng ngủ.


"Cái gì vậy?" Tôi ngồi dậy muốn nhìn rõ tấm hình trong tay anh.

"Nằm yên không được nhúc nhích, anh sẽ đưa cho em xem." Anh nằm lại bên
cạnh tôi kéo cao chăn đắp ở trên người lạnh như băng của tôi, đưa hình
trong tay tới trước mặt tôi. Trong tấm ảnh là hình hai người chụp chung, người bên trái là anh, tôi híp mắt nhìn cô gái có nụ cười ngọt ngào
đứng bên phải, cô gái này có tóc thẳng xoã thật dài ngang eo, mắt hạnh
tròn trịa, lỗ mũi xinh xắn, mặc một cái áo màu vàng nhạt và quần jean
màu xanh dương, trong miệng đang cắn một quả táo. Làm tôi cảm thấy ngạc
nhiên không phải là động tác thân mật của anh và cô gái này mà là cô gái này và tôi có ít nhất bảy phần giống nhau. Nếu như người không biết mà
nhìn thấy tấm hình này thì tôi tin tưởng gần như sẽ có một nửa số người
cho rằng cô gái ở trong hình là tôi.

"Đây là. . . . . ." Tôi chỉ vào cô gái trong tấm hình rồi quay mặt sang
nhìn anh. "Cô ấy tên là Hàn Sướng, là đàn em của anh thời đại học."

Tại sao cô ấy và em lại giống nhau như vậy. Một câu này tôi không hỏi
ra, nhưng tôi lại dùng ánh mắt nghi hoặc thẳng tắp nhìn mặt anh chằm
chằm.

"Sau khi em rời đi anh về thành phố A trở lại trường học, vào một lần
hoạt động anh đã gặp phải cô ấy trong ban tổ chức, lần đầu tiên nhìn
thấy cô ấy anh còn tưởng là em đã trở lại, nhưng sau khi đến gần mới
phát hiện là không phải. Nhưng khuôn mặt của cô ấy rất giống em nên đã
làm cho anh muốn lui tới với cô ấy." Anh nghiêng đầu xem thái độ của
tôi.

"Sau khi quen xong anh mới phát hiện, cô ấy và em hoàn toàn không giống
nhau, cô ấy hướng ngoại, thông minh, độc lập. Nhưng vì nhớ nhung em mà
anh đã nghĩ hết mọi cách cải tạo cô ấy thành bộ dạng của em, lúc anh và
cô ấy đi ra ngoài ăn cơm anh đã chỉ định món ăn mà em thích ăn, anh tặng quà cho cô ấy cũng là chọn những thứ em thích, anh chỉ cho phép cô ấy
ăn táo, chỉ cho cô ấy mặc quần áo màu ấm, chỉ cho cô ấy để tóc dài tới
eo. Sau đó có một ngày cô ấy nói với anh, cô ấy mệt mỏi không muốn làm
thế thân thay thế người khác nữa, không muốn để cho anh mỗi lần nhìn cô
ấy là như xuyên qua bộ dạng của cô ấy mà nhìn người khác. Lúc đó anh
cũng mệt mỏi, bởi vì dù có thay đổi thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn không
phải em, dù cho có giống em thế nào đi nữa thì cô ấy cũng chỉ là thế
thân, càng tiến thêm một bước anh càng cảm thấy mình đang phản bội em.
Cho nên anh đồng ý chia tay, sau này có một ngày anh mới vô tình nghe
được là Từ Tiểu Trí cầm hình của em đi nói cho cô ấy biết cô ấy chỉ là
một thế thân thay thế vị trí của em. Nhưng anh lại không muốn đi truy
cứu, bởi vì dù không có Từ Tiểu Trí thì anh cũng sẽ đưa ra quyết định

chia tay, bởi vì cô ấy mãi mãi không phải là em."

"Nhưng tại sao sau đó anh lại quen Từ Tiểu Trí?" Đây cũng là một trong những chuyện tôi để ý nhất.

"Đã nhiều năm như vậy, em vẫn chưa trở về cũng không có tin tức, mà An
Đằng cũng không chỉ một lần nói cho anh biết Từ Tiểu Trí yêu anh, anh
cũng đã sớm biết, từ lúc ở trường học anh đã liền biết cô ấy yêu anh.
Thật ra thì Từ Tiểu Trí cũng coi như là một trợ thủ rất tốt, cô ấy khôn
khéo, lão luyện, làm việc sáng suốt đâu vào đấy, nếu như không phải vì
em trở lại thì có lẽ cô ấy vẫn là một người bạn tốt, ít nhất cô ấy sẽ
không liên tục tìm anh hỏi anh rốt cuộc có thể yêu cô ấy hay không.
Nhưng ngày Valentine đó cô ấy hẹn anh ăn cơm, chờ khi anh tỉnh lại thì
anh và cô ấy đã cả người trần trụi nằm ở trên giường lớn trong quán
rượu, bộ dạng của cô ấy giống như những gì chúng ta đã từng làm, mặc dù
anh uống say rồi nhưng anh lại biết anh và cô ấy chẳng có gì xảy ra cả,
chỉ là cùng nằm trên giường lớn ngủ một giấc. Sau đó cô ấy lại không
ngừng quấy nhiễu cuộc sống của anh, cô ấy muốn vào ở trong căn nhà của
riêng hai chúng ta, cho nên cuối cùng anh vẫn là đưa ra quyết định chia
tay cô ấy."

"Nhưng tại sao cô ấy lại nói với em những lời đó?" Tôi vẫn không hiểu
tại sao người luôn tỉnh táo lý trí như Từ Tiểu Trí lại làm ra chuyện
này, nói ra những lời như vậy.

"Có lẽ em đã kích thích đến chỗ nào đó của cô ấy rồi đúng không, Từ Tiểu Trí mặt ngoài là một phụ nữ tỉnh táo lý trí, nhưng thật ra thì vào một
lúc nào đó cô ấy cũng sẽ không muốn nhận thua, nhất là đối với phụ nữ."
Anh ôm cơ thể lạnh lẽo của tôi vào trong ngực ấm áp của anh.

"Có lẽ là tấm hình này đã kích thích đến cô ấy." Tôi lấy khung hình đặt ở đầu giường ra đưa cho anh.

"Có lẽ là vậy, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn kết hôn." Anh nhận lấy khung hình trong tay tôi liếc mắt nhìn sau đó để lại đầu giường.

"Anh, anh thật sự không có cùng phụ nữ khác. . . . . ." Đây là chuyện mà Từ Tiểu Trí nói làm cho tôi cảm thấy để ý nhất.

"Không có, anh chỉ muốn em, chỉ ôm em, không có những phụ nữ khác.
Chuyện trong năm năm này em có thể đi hỏi hai người An Đằng hoặc Từ Tiểu Nhã, bọn họ rõ ràng nhất. Uyển Uyển, bây giờ đã khuya lắm rồi ngoan
ngoãn ngủ đi nào, đầu còn đau không? Sáng sớm ngày mai đến bệnh viện
khám một chút đi." Hơi thở ấm áp không chỉ sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của
tôi mà còn làm cho tinh thần vốn căng thẳng của tôi được thả lỏng không
ít.

"Không còn quá đau nữa rồi." Tôi lắc lắc đầu còn đang đau nhắm mắt lại yên lặng nằm trong lồng ngực quá quen thuộc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận