Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Tống Hi.
Tống Hi lặp lại một lần:
- Ăn tết.
Tuy còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng không đáng ngại, thuốc của cha nuôi rất tốt, ăn tết mà không có thịt còn phải hầu hạ người, thật sự làm lòng chua xót. Hơn nữa đều đã có thể bước xuống giường đi vài bước, vậy thì đi xa một chút tự về nhà tốt lắm. Cho dù ngài là nhân dân công bộc, hắn cũng đã xem như hết lòng rồi đi, đại khái!
Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt, trong lòng chỉ có một câu, thật muốn.. tấu hắn!
Tống Hi xuống lầu bận việc.
Mục Duẫn Tranh hít sâu một hơi, lấy ra điện thoại. Thật lâu sau buông điện thoại xuống, gian nan đứng dậy, gian nan xuống lầu.
Tống Hi nhíu mày. Thể chất của người này không sai, thuốc lại tốt, bị thương cũng không phải sắp chết, nhưng xuống lầu vẫn là miễn cưỡng đó, sẽ kéo tới miệng vết thương nơi phần eo.
Mục Duẫn Tranh cúi đầu hung hăng nhe răng, hòa hoãn chút đau đớn, nói:
- Tôi còn cần ở thêm vài ngày.
Tống Hi nghiêm mặt:
- Ăn tết.
Anh cũng nên về nhà ăn tết.
Mục Duẫn Tranh cắn chặt răng:
- Tôi làm cơm.
Việc này là nhất định, tay nghề của người nào thật quá tệ hại, nhất định phải nắm giữ quyền lãnh đạo phòng bếp.
Tống Hi hung hăng do dự, lần trước mặc dù chỉ là thời gian ngắn, nhưng tay nghề của người này thật khá tốt, ngay cả tiểu dưa muối cùng xào ăn thật thơm nức.
Mục Duẫn Tranh không ngừng cố gắng:
- Tôi trồng cây.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu nhà ấm, còn có thể nắm giữ tình hình rau dưa mới nhất bảo trì dinh dưỡng cân đối.
Tống Hi lại do dự một chút, hắn quả thật không sở trường việc làm ruộng, luôn khom người gieo trồng quả thật quá vất vả. Thế nhưng người ta là bị tổn thương trên lưng, trong thời gian ngắn cũng không làm được đi!
Mục Duẫn Tranh lần thứ hai cắn răng:
- Tôi quét dọn chuồng dê.
Tống Hi càng do dự nhiều hơn một chút. Hiện tại thời tiết lạnh, chuồng dê chỉ cần một tuần quét tước một lần là được, mùi cũng không quá lớn.
Mục Duẫn Tranh hung hăng cắn răng:
- Cái gì tôi cũng làm.
- Được!
Tống Hi sung sướng gật đầu, lúc này liền quyết định một lát sẽ đi giết một con dê!
Victor nhìn cha của nó, không đúng, Mục trưởng quan là chiến hữu cùng đồng bạn, không phải cha, đều do phá hư bác sĩ, tiểu Đa đều bị dạy hư! Cũng không đúng, Victor kêu là Victor, không gọi tiểu Đa!
- Gâu gâu, gâu gâu!
Victor cực kỳ giận dữ, hướng Tống Hi rống lên một trận mãnh liệt.
Tống Hi liếc mắt nhìn con chó:
- Tiểu Đa, thịt dê hôm nay không có phần của cậu!
Rất nhanh, Tống Hi đã làm xong bữa sáng. Tự mình nấu hai bao bánh chẻo đông lạnh ăn liền, người bệnh cùng cho mỗi người ba bao.
Người bệnh cùng chó ăn phần của mình, dáng vẻ cũng không có gì cảm thấy ngon lành.
Ngẫm lại chính mình tổn thương còn chưa khỏe phải lập tức làm việc, Mục Duẫn Tranh liền tranh thủ chút phúc lợi cho mình:
- Luôn ăn thực phẩm đông lạnh đối với thân thể không tốt.
Đối với việc khôi phục miệng vết thương của người bệnh rất bất lợi, dinh dưỡng không đủ.
- Gâu gâu!
Victor bổ sung. Đúng rồi đúng rồi, không thể ăn, còn chưa đủ ăn.
Tống Hi phi thường đồng ý:
- Đúng vậy! Chờ tôi giết dê giữa trưa còn có thịt dê ăn.
Mục Duẫn Tranh nhìn xem trên mặt Tống Hi một đống lại một đống mụn, yên lặng quay đầu.
Tống Hi lo lắng nếu giữa trưa làm nồi thịt dê phóng chút dược liệu hạ hỏa đi vào hay là nấu một thang thuốc thanh nhiệt uống – khuôn mặt đầy mụn không phải lỗi của hắn, khuôn mặt đầy mục còn đi ra dọa người chính là hắn không đúng.
Ngẫm lại trình độ nấu thuốc thiện của mình, Tống Hi luyến tiếc hủy diệt nồi thịt dê, lúc nấu thuốc cho người bệnh liền thuận tay nấu cho mình một thang thuốc hạ nhiệt, bịt mũi uống hết.
Sau đó lao vào chuồng dê rất nhanh khiêng một con dê cái đi ra.
Một đao mất mạng.
Tiếp tục sau đó, Mục Duẫn Tranh trơ mắt nhìn con dê kia chỉ trong mười phút bị một thanh tiểu đao lột da lóc xương phân thây xong.
Đôi tay Tống Hi sạch sẽ, không dính bao nhiêu máu.
Điều này không khoa học! Cho dù đao công lợi hại, lột da lóc xương làm sao mà không dính máu!
Tống Hi nhìn hướng cửa chỗ một người một chó, nhe răng cười.
Lông mao toàn thân Victor đều dựng đứng lên.
Mục Duẫn Tranh ngơ ngác nhìn, không nói lời nào, đột nhiên nhớ lại thời trung học từng học qua một bài văn, là lột da sách cốt con bò.
Đem toàn bộ nội tạng ném vào trong bồn lớn, trừ bỏ gan dê lưu trữ cấp cho người bệnh bổ thân thể, còn lại Tống Hi chuẩn bị đưa cho Lý Toàn Căn. Lão nhân thích ăn món này, vả lại Toàn Căn thẩm nấu món này ăn rất ngon.
Tiếp tục cầm một cái chân dê, đổi lại thái đao chà chà chà, lập tức cắt xong một đống thịt lát mỏng.
Mục Duẫn Tranh trộm đem tiểu mã tấu thu vào – sau này sẽ không bao giờ khoe khoang mình biết đùa giỡn đao!
Tống Hi bưng chậu đem nội tạng dê cho Lý Toàn Căn, còn sao hai cái đùi dê, đến lúc đó chỉ cần đợi ăn là được rồi.
Mục Duẫn Tranh nhìn chậu thịt dê cắt lát cùng nước cốt lẩu chua cay, động thủ. Thấy gia vị trong bếp thật đầy đủ, liền chính mình động thủ làm một nồi canh suông. Nghĩ nghĩ, lại ép một chén ớt mỡ, điều một phần tương nguyên liệu. Làm xong đã cảm thấy thắt lưng đau vai cũng đau, không xong, kéo tới miệng vết thương.
Buộc một người thân thể bị trúng hai phát đạn cuộc sống còn chưa thể tự gánh vác chỉ còn thừa lại nửa cái mạng (chính là hắn) xuống bếp, ngày tháng trôi qua càng thêm khổ bức. Khổ bức Mục trưởng quan nghiêm mặt ngồi trên sô pha đợi tiểu Tống thầy thuốc trở về giúp mình xử lý miệng vết thương.
Một vị thầy thuốc lại không có di động, càng không làm tròn bổn phận!
Tống Hi bưng một chậu thịt dê kho tàu trở về, người còn chưa vào nhà thì mùi đã nhẹ nhàng tiến vào.