Sống Sót Tại Mạt Thế

Tống Hi cũng luyến tiếc, hắn đã thật lâu không khai trương, miệng ăn núi lở cũng không chịu nổi luôn xài tiền kiểu như vậy.

Tống Hi đang lo lắng nên đi nơi nào bắt một kẻ coi tiền như rác, coi tiền như rác liền tới cửa.

Coi tiền như rác gian nan bò xuống xe cải trang, gian nan gõ cửa nhà Tống Hi.

Cửa vừa mở ra, ánh mắt Tống Hi bừng sáng.

Ba trăm cân!

Béo được tốt quá!

Tống Hi không đợi người vào cửa liền trực tiếp báo giá:

- Giá cất bước năm trăm ngàn, giải quyết năm mươi cân. Sau này mỗi cân mười ngàn, vượt qua một trăm cân mỗi cân hai mươi ngàn.

Mập mạp:

- !

Hắn chỉ là bồi ông nội đến đây chữa bệnh, không phải đến giảm béo.

Lão nhân rơi phía sau run run rẩy rẩy nói xen vào:

- Vượt qua một trăm cân, tôi cho cậu một cân ba mươi ngàn!

Tống Hi nháy mắt liền lễ phép, đẩy ra mập mạp, thật cẩn thận nâng lão nhân vào cửa, quay đầu hướng mập mạp nhe răng cười – Bàn ca, chuẩn bị sống không bằng chết sao?

Bệnh của lão nhân chỉ là bệnh người già, có chút ngoan cố, nhưng cũng không khó trị, tiêu tốn một tháng là xong xuôi.

Người cần giảm béo mới thật là khó khăn. Lúc hơn mười tuổi sinh bệnh dùng nhiều thuốc kích thích làm mập, căn cơ cũng không tốt, trị liệu khó giải quyết hơn.

Tống Hi đem hai ông cháu an bài vào phòng phía đông, dù sao đều có điều hòa, không nóng. Bốn người đi theo an bài trong phòng trống cuối cùng, dùng giường gấp của Bạch Cẩn Chi lưu lại.

Thuốc đông y + châm cứu + vận động, phương thức giảm béo rất đơn giản. Cuối cùng Tống Hi quyết định phương thuốc thương tổn nhỏ nhất giá cả cao nhất hiệu quả lại vô cùng ác liệt.

Hắn gặp qua lão nhân, gặp mặt một lần, vẫn chỉ là đứng bên cạnh. Lúc ấy đi theo chân cha nuôi chữa bệnh cho một lão nhân họ Trần thường xuyên xuất hiện trên ti vi, lão đầu này còn lớn hơn lão nhân kia mấy tuổi, tướng mạo có vài phần tương tự. Thấy thế nào đều là có tiền, có tiền tốt lắm!

Bên này Tống Hi vội vàng chữa bệnh cho một già một trẻ, bên kia người bị câu lưu của Trương gia kênh rạch giao xong tiền phạt được thả về nhà, trừ bỏ người động đao cùng người đem nhân viên chính phủ đánh gãy chân bị người cung khai đi ra. Người nhà hai người kia đang bận rộn chạy quanh tìm quan hệ tặng quà.

Cũng có người tìm tới tận cửa nhà Tống Hi.

Tống Hi không ứng, chỉ tùy tiện kể lại vài câu liền đưa người ra cửa. Đánh người vốn là không đúng, bản thân lại không chiếm lý, người ta xuống thu lương là vì công tác, đánh người ta thì sao thế này! Rất gia súc! Hơn nữa hai người bị nhốt kia, lúc trước hắn lái xe tới nhà tiêm thuốc cho bọn nhỏ, hai người kia đều cầm vũ khí trên tay, là muốn trộm hay muốn cướp thuốc của hắn?

Trước khi cấp thuốc cho Trần Tiểu Bàn dùng, Tống Hi lục tìm cái cân điện tử trong nhà kho mang ra.

Trần Tiểu Bàn che mắt giẫm lên, 326 cân!

Ánh mắt Tống Hi sáng hơn. Theo thân cao cùng tuổi tác của Trần Tiểu Bàn, thể trọng tiêu chuẩn hẳn là từ 140 – 150, không gian phát triển thật lớn, đó đều là tiền a!

Trần Tiểu Bàn bụm mặt nhìn ông nội của hắn:

- Ông nội!

Ông nội, chúng ta về nhà đi, bác sĩ này thật đáng ghét!

Trần lão đầu sờ cằm cười ha ha. Trước đây cháu trai thông minh lại xinh đẹp lại đáng yêu, đáng tiếc bị một hồi bệnh nặng làm hỏng. Nhiều năm dùng không biết bao nhiêu phương pháp giảm béo, giống như tiểu Tống bác sĩ há mồm liền báo giá chưa từng thấy qua. Vậy thử xem đi, giảm xuống tốt nhất, giảm không xong, sau này tiếp tục nghĩ cách.

Đầu tháng tám lúc Trần lão đầu rời đi, lưu lại số tiền bảy con số, đó là tiền chẩn bệnh cùng tiền cất bước giảm béo cho cháu trai của hắn, cùng với tiền đặt cọc sau này.

Tống Hi nhìn Trần Tiểu Bàn mỉm cười nói:

- Bàn ca, hiện tại ông nội của anh đi rồi, có một số việc chúng ta cũng không cần lén lút, đến đây nào, uống thuốc đi!

Chứng kiến bã thuốc cũng không biết là thi thể con sâu gì, Trần Tiểu Bàn khóc.

Lúc Trần lão đầu rời đi lưu lại một người cho cháu trai. Tống Hi ra lệnh cho người nọ, trừ phi được gọi, không được vào bên trong sân.

Tống Hi trải thảm bên dưới tàng cây trong sân trước, mang theo Trần Tiểu Bàn làm bài tập thể dục riêng của Tống thị.

Động tác không đúng, đánh.

Cho người uống loại thuốc thập phần khả nghi.

Không muốn uống, chuốc.

Đi qua mấy thôn mua đủ loại hoa màu nấu thành cháo hoa màu thô sáp cho người ta ăn.

Không ăn, đói.

Trần lão đầu đi chưa được hai ngày, cả người Trần Tiểu Bàn đều tiều tụy.

Tống Hi lại cao hứng lên.

Thư thông tri đại học của Lý Kim Bảo gởi tới, là B đại ở B thị. B thị là thủ đô, cách chỗ bọn họ không xa lắm, vài trăm cây số, trong trấn còn có xe khách đường dài tốc hành B thị.

Tống Hi đem laptop rơi bụi trong ngăn tủ tìm ra đưa tới tặng cho hắn.

Tống Hi không lên mạng nên không nhìn được hàng, không có nghĩa là Lý Kim Bảo không nhìn được hàng, vì vậy liền chối từ không dám nhận.

Tống Hi nói:

- Tôi biết cậu chê mắc, nói thật tôi cũng không biết bao nhiêu tiền, đây là một khách nhân mới mua năm trước, laptop cùng máy tính bàn đều có, mỗi loại hai bộ, đều lưu lại đây. Tôi không thích lên mạng, bình thường đều dùng máy tính bàn, thứ này vẫn chưa mở hộp, nếu cậu không cần tôi mang về cũng chỉ rơi bụi. Cầm dùng đi, có máy tính, tìm việc làm thêm cũng phương tiện.

Nghe được một câu cuối cùng, Lý Kim Bảo không nói. Thân thể mẹ hắn không tốt, hắn nhất định phải tìm việc làm thêm, học phí có thể dựa vào học bổng, sinh hoạt phí nhất định phải tự mình kiếm ra.

Tống Hi lại dặn dò một câu:

- Đừng nói với thím là bao nhiêu tiền, nói tôi cho cậu mượn dùng, sau này mua mới trả tôi.

Lý Kim Bảo cúi thấp đầu hung hăng gật gật đầu. Trước kia luôn nói thi vào đại học rồi thì mang theo mẹ cùng đi, thuê một phòng nhỏ, tìm việc làm nhẹ nhàng một chút, hắn làm thêm vài việc vẫn có thể nuôi sống chính mình cùng mẹ. Nhưng bây giờ mùa màng kém như vậy, mẹ nhất định cần lưu lại trong thôn làm ruộng sẽ không đi theo hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui