Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, hỏi:
- Có phải anh đã biết cái gì hay không? Trầm Việt nói?
Tống Hi bĩu môi, nói:
- Nhà giàu có luôn nhiều chuyện xấu xa, thấy được quá nhiều rồi.
Hơn nữa cha nuôi từng viết một phối phương điều dưỡng thân thể cho một nữ nhân, chỉ là một phối phương thật bình thường làm thịt ba triệu, nam chủ nhân đương gia thậm chí không hề chớp mắt trả tiền. Trước kia không biết chỉ cho là coi tiền như rác bình thường, tối hôm qua lên mạng lục soát cuộc đời của vị lão tướng quân vừa mới mất kia, chi tiết không có, tư liệu cùng ảnh chụp đơn giản của hai đứa con trai của hắn còn có thể tìm được. Khi đó phu nhân của đứa con cả vị lão tướng quân cũng không phải nữ nhân kia, đương nhiên, người hiện tại cũng không phải.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Đã quên Tống bác sĩ làm nghề gì, chức nghiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, thấy người giàu có đương nhiên là không ít.
Mục Duẫn Tranh lời ít mà ý nhiều nói mấy câu:
- Cha của tôi nuôi vợ bé, sinh hai đứa con trai, một lớn tuổi hơn tôi, một nhỏ hơn. Năm năm trước tức chết mẹ của tôi, năm ngày trước tức chết ông nội tội.
Tống Hi:
- !
Nhà giàu có, quả nhiên không thể càng cẩu huyết. Đề tài như vậy chỗ Bạch Chân là nhiều nhất, hiện tại trong hiện thực cũng nhìn được.
Tống Hi phỏng đoán:
- Lão gia tử chê anh ngốc, chuẩn bị bồi dưỡng cháu trai ngoài giá thú còn lớn tuổi hơn anh đi.
Cho nên năm trước ăn tết anh cự tuyệt về nhà.
Mục Duẫn Tranh yên lặng quay đầu, thở dài. Nếu hắn thông minh như Tống bác sĩ không cần lời nhắc nhở liền hiểu được, có lẽ cũng sẽ không có nhiều chuyện sốt ruột như vậy, cũng có lẽ tình ông cháu tình cha con vốn đã lãnh đạm cũng không thể nhanh như vậy tiêu hao không còn.
Tống Hi vỗ vỗ tay Mục Duẫn Tranh, an ủi:
- Không chỗ đi thì ở lại theo tôi làm ruộng, tôi vừa xây nhà ấm thủy tinh, ước chừng bốn mẫu, đang cần sức lao động đâu!
Còn có, bảng hướng dẫn sử dụng nhà ấm do nhân sĩ chuyên nghiệp đưa tặng xem thật khó hiểu, tìm người biết sử dụng tốt hơn.
Thân là binh sĩ vừa mới mất ông nội còn gặp phải biến cố gia đình lại sắp bị thất nghiệp, Mục Duẫn Tranh tỏ vẻ mình hoàn toàn không được an ủi tới.
Tống Hi cúi đầu nhìn tay Mục Duẫn Tranh nắm chặt mình không chịu buông.
Mục Duẫn Tranh nhắm mắt giả ngủ, nhưng không buông tay.
Tống Hi:
- Mục trưởng quan, tôi nên đi nấu thuốc.
Cũng kêu luôn Trần Tiểu Bàn, tên kia tuột huyết áp, mỗi ngày kêu rời giường đều phải tranh đấu một phen.
Mục Duẫn Tranh không cam lòng buông lỏng tay.
Tống Hi rời khỏi phòng, chỉ thấy Trần gia bảo tiêu đã làm xong điểm tâm, lại lặng lẽ trốn về phòng mình, thật có ánh mắt.
Đi vào phòng phía đông, Trần Tiểu Bàn nằm giang tay chân trên giường, đang ngáy ầm ĩ.
Tống Hi không kêu người, trực tiếp tắt điều hòa, còn mở cửa sổ.
Không bao lâu trong phòng liền nóng nực, trên người Trần Tiểu Bàn bắt đầu đổ mồ hôi.
Tống Hi hài lòng gật đầu. Năm nay nắng gắt cuối thu quả nhiên đủ lực, mới buổi sáng cũng đã nóng như vậy.
Cuối cùng Trần Tiểu Bàn bị nóng tỉnh, trợn mắt chứng kiến Tống Hi ngồi ghế bên cạnh, kinh hồn táng đảm nhìn thời gian, còn trễ hơn ngày thường nửa giờ, nhất thời toàn thân đều run rẩy lên. Hắn té xuống giường, còn chưa rửa mặt súc miệng đã chạy ra sân hồng hộc làm thể dục buổi sáng, trong lòng bi thương nghịch chảy thành sông – ngày hôm qua bị đòn còn chưa xong đâu, hôm nay lại ngủ trễ - ông nội bà nội ba ba mẹ, con phải đi rồi, các vị đều phải nén bi thương a!
Tống Hi sờ sờ khuôn mặt mập mạp của Trần Tiểu Bàn, khích lệ:
- Thật ngoan.
Liền xoay người đi nấu cháo thuốc hoa màu khiến cho người khó ăn muốn chết.
Trần Tiểu Bàn:
- !
Thật muốn khóc.
Trong nhà một giảm béo, hai trọng thương, bên ngoài còn có tám mẫu ruộng, Tống Hi lại vội lên.
Mãi tới đem Mục Duẫn Tranh chữa trị miễn cưỡng bước xuống giường được vài bước đưa đi, lại làm cho người mang theo thuốc ứng cấp.
Lão Hổ là một thanh niên đông bắc tính tình sang sảng thật thà phúc hậu, bộ dạng cao to, thật sự mạnh khỏe, không nằm yên trong phòng bệnh được bao lâu thì ngày thứ tư đã nhân lúc Tống Hi đi vắng vịn tường lần mò đi ra chỗ Trần Tiểu Bàn đang tập thể dục bắt chuyện.
Tống Hi lái xe đi đậu phộng trở về, liếc mắt nhìn hai người một cái.
Động tác tập thể dục của Trần Tiểu Bàn lập tức quy củ, cực kỳ tiêu chuẩn.
Lão Hổ gãi đầu cười khan quay về phòng bệnh, khát vọng nhìn hướng cửa lớn.
Tống Hi thu thập một phen, mở một vò rượu thuốc đi qua giúp lão Hổ rửa miệng vết thương thay thuốc mới.
Được xưng đổ máu không đổ lệ con người sắt đá đông bắt hổ gào được tê tâm liệt phế, cuối cùng trực tiếp đau tới hôn mê.
Trần Tiểu Bàn nghe được hết hồn, làm xong thể dục lại chậm rãi chạy quanh sân, trái tim bùm bùm nhảy loạn – bác sĩ hung như vậy sao có thể là nam thần, rõ ràng là đao giết heo!
Trần Tiểu Bàn làm xong bài tập thể dục, ăn xong cháo, uống thuốc, châm cứu, thở ra một hơi nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Tống bác sĩ vẫn bình thường, liền nhảy nhót đi lên. Bài học buổi sáng đều làm xong, thời gian còn lại có thể lên mạng được rồi chứ! Trước kia không ngồi được nên không thể nghịch máy tính, hiện tại hắn đã có thể ngồi thật lâu không bị thở dốc! Thật muốn lên mạng.
Tống Hi cúi đầu cầm mặt hắn, nói:
- Ánh mắt của cậu, hẳn là rất đẹp.
Nhưng đều bị thịt chen chúc không thể nhìn thấy.
Trần Tiểu Bàn cắn môi không hé răng. Hắn đã thật lâu không nhìn ảnh chụp trước kia, bộ dạng ngày xưa đã sớm quên mất.
Tống Hi vỗ mặt hắn nói:
- Đi thôi, có thể chơi nửa giờ.
Trần Tiểu Bàn hoan hô một tiếng đông đông đông chạy tới phòng khách mở máy tính.