Sống Sót Tại Mạt Thế

Tống Hi lắc nhẹ đầu. Trần Tiểu Bàn mới hai mươi mốt, còn nhỏ hơn hắn một tuổi, xấp xỉ Lý Bảo Điền, bởi vì một thân thịt béo không dám ra cửa, đã trạch trong nhà thật lâu rồi. Lần này nếu không phải ông nội mà hắn thích nhất cần ra cửa chữa bệnh dỗ hắn cùng đi ra, chỉ sợ còn đang rúc trong nhà chơi tự ti đâu.

Trần Tiểu Bàn nhìn điện ảnh nửa giờ, lưu luyến đóng máy tính, cẩn thận từng bước đi ra ngoài giúp Tống bác sĩ làm việc.

Bác sĩ nói, không làm việc không cơm ăn!

Cháo hoa màu khó nuốt cũng không cho ăn!

Việc làm hôm nay là tuốt đậu phộng. Đậu phộng mới mua được, phơi nắng khô khốc, bên trong bị quắt cùng hỏng cũng không thiếu, lựa qua mới dễ cầm đi ép mỡ. Trừ bỏ ép mỡ, còn phải tuyển chọn một ít giống tốt nhất để gieo trồng.

Trần Tiểu Bàn gian nan ngồi trên chiếu, cầm đồ vật tuốt hạt.

Bên cạnh bảo tiêu Trần gia trong lòng cực kỳ chua xót. Thiếu gia nhà bọn họ có khi nào gặp qua tội như vậy a, làm việc nặng, không cho cơm ăn, động một chút lại bị đánh, thân là bảo tiêu chỉ có thể yên lặng nhìn thấy – ai bảo hắn đánh không lại Tống bác sĩ, thiếu gia còn không dám phản kháng đâu!

Tống Hi đi ra ngoài, rất nhanh liền ôm con chó mập ra ngoài săn thú đã trở lại, trên tay còn cầm một con dê núi.

Tống Hi nói:

- Có thịt dê ăn.

Trần Tiểu Bàn nuốt nước miếng, hắn cảm thấy được hiện tại hắn tuyệt đối ăn hết một con dê núi!

Tháng mười đã tới.


Mục Duẫn Tranh luôn không trở về, lão Hổ cũng bị đón đi rồi.

Ngày nghỉ quốc khánh, Lý Kim Bảo đã trở lại. Toàn thân biến hóa còn lớn, làn da trắng, mặc đồng phục đeo kính mắt còn rất soái.

Đại Trụ thím cực kỳ vui mừng, còn chạy tới nhà Tống Hi hái một rổ rau dưa trở về.

Đại Trụ thím đã đưa ra ly hôn, người bên kia cũng không trở về, chỉ nói trong điện thoại:

- Chờ cuối năm trở về làm thủ tục.

Người không trở lại, Đại Trụ thím cũng không có biện pháp. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn đi con đường khởi tố ly hôn, dù sao sau này hai mẹ con bọn họ còn muốn ở lại trong thôn sống yên. Thế đạo không tốt, không thể đi theo đứa con ra ngoài làm công, đành phải nhẫn nại một chút.

Tháng mười là mùa thu hoạch, mọi nhà đều bề bộn nhiều việc.

Tống Hi thu bắp, thu hoạch cũng không sai, so với lượt bắp lần trước tốt hơn nhiều.

Rất nhiều nhà trong thôn cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hoa màu lần trước bị trận mưa lớn hủy diệt, cũng may lần này kiếm lại một ít lương, nếu không mùa đông này làm sao mà qua!

Sau khi tháo dỡ tấm bạt che nhà ấm trồng trọt mùa xuân, nhiều gia đình lại tiếp tục trồng trọt rau dưa, tỷ như là dưa chuột đậu giác cà chua, sản lượng tự nhiên là kém hơn rau dưa mùa xuân, giá cả lại không tệ lắm. Bán rau dưa, trong túi mỗi ngày đều có tiền, khổ cực một năm mọi người đều mang theo nụ cười.

Tống Hi nhìn thấy có chút lòng chua xót. Nông dân bào thực trong đất ruộng yêu cầu rất đơn giản, ăn no, mặc ấm, trong tay để dành chút tiền dư, cũng đã là cuộc sống rất tốt.

Qua khỏi tháng mười, Tống Hi lại lấy ra cân điện tử.

Trần Tiểu Bàn nhìn hai bên, khẩn trương nắm chặt quần, nhắm mắt cắn răng đứng lên trên.

Hai trăm hai mươi lăm cân.

Trần Tiểu Bàn mở to mắt, nhìn chằm chằm con số một lúc lâu, lại ngơ ngác nhìn Tống Hi.

Tống Hi thản nhiên mở miệng:

- Xuống đi, cân cũng thật mắc tiền đâu.

Trần Tiểu Bàn chậm rãi chuyển đi xuống, đột nhiên ngồi dưới đất, ôm đùi Tống Hi gào khóc. Mẹ, hắn rốt cục không còn tim đập nhanh không tiếp tục thở dốc!

Tống Hi yên lặng cúi đầu. Gần đây người ôm đùi hắn thật nhiều, thật có áp lực. Nhưng không sợ càng nhiều!

Trần Tiểu Bàn khóc chạy về phòng gọi điện cho trong nhà hội báo cân nặng.


Thẻ ngân hàng của Tống Hi lại thêm năm triệu.

Tống Hi nhíu mày, tâm tình thật tốt. Thích nhất người ra tay hào phóng, xem, không cần ám chỉ, không riêng tiền bạc giảm béo, ngay cả tiền trả phối phương điều dưỡng thân thể cũng gởi tới.

Trần Tiểu Bàn đông đông đông chạy ra, thương tâm nhìn Tống Hi nói:

- Mẹ của tôi nói ba năm sau này cũng sẽ không cho tôi tiền tiêu vặt!

Mẹ buôn bán thật vất vả, còn phải nuôi cả gia đình, bác sĩ tính tiền quá mắc!

Tống Hi xoa bóp mặt Trần Tiểu Bàn, an ủi:

- Nén bi thương.

Dũng khí cò kè mặc cả của Trần Tiểu Bàn nhất thời liền biến mất.

Giữa tháng 11, lại bắt đầu thu thuế nông nghiệp. Lần này một mẫu năm mươi cân, không có phân hóa học bồi thường.

Tống Hi trầm mặc. Lần này thu hoạch vụ thu mấy huyện quanh chỗ họ thu hoạch cũng không tệ, khó trách lại tăng thêm một ít. Địa phương khác tai họa càng lớn, phía nam có hai tỉnh nạn lụt nghiêm trọng, gần như tuyệt thu. Hai ba tỉnh đất liền tây bắc từ mùa xuân năm trước không có một giọt mưa, cũng hoàn toàn tuyệt thu.

Lần này thu lương mặt trên phái quân đội, súng vác vai đạn lên nòng, cưỡng chế chấp hành.

Thu tới Lý gia kênh rạch thì Tống Hi đi qua tặng lương, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc vài bước đi qua, đem một người đè thấp vành mũ trốn phía sau hai binh sĩ nhéo ra ngoài.

Trầm Việt:

- !


Thật không hổ là nam thần, hắn đều như vậy còn nhận ra được!

Tống Hi:

- !

Trầm hầu tử là bị đi đày sao? Từ binh vương bộ đội đặc chủng đến binh sĩ thu lương, chênh lệch thật quá lớn.

Trầm Việt nhếch miệng cười:

- Đội trưởng cũng giống như tôi, đang thu lương ở thôn trấn khác đâu!

Tống Hi:

- !

Nan huynh nan đệ sao!

Trầm Việt vẫn cười, nụ cười sạch sẽ, không có nửa phần bất bình.

Tống Hi vỗ vai hắn, nói:

- Giữa trưa về nhà ăn cơm đi, đem chiến hữu mới của cậu đều mang theo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận