Mục Duẫn Tranh biết mình luôn làm mặt lạnh không làm người thoải mái, buông chậu thịt xong liền đi.
Vừa đi, không khí trên bàn cũng thả lỏng.
Lý Thụy vỗ mặt cười:
- Ai u, tôi đều không dám nói tiếp nữa, vẫn là tiểu Tống lợi hại, dám cùng người này cùng nhau ở chung ăn cơm.
Lý Bảo Điền liên tục gật đầu, đúng rồi đúng rồi, người sĩ quan này thật hung, trước kia còn luôn trộm trừng hắn.
Lý Thụy mò một khối xương sườn cắn một ngụm, thở dài nói:
- Qua một mùa đông tôi đều ăn mập, mẹ của tôi nói tiền lương cũng không đủ cho tôi ăn, không cho lấy tiền lương.
Mỗi ngày có thịt, nhà ấm còn có rau dưa, so với ăn tết trong nhà bọn họ còn tốt hơn. Đi nơi nào làm công lại có đãi ngộ này chứ, nhà ấm còn ấm áp như vậy, ngay cả áo bông cũng không cần mặc.
Lý Bảo Điền gật đầu:
- Cha của tôi cũng không cho tôi lấy.
Trong chén của Trương Miểu bị Đại Trụ thím cùng Lý Kỳ thím gắp cho mấy khối xương sườn, cắn thật ngon lành, nói:
- Không phải các anh nói không cần thì tiểu Tống ca sẽ không cấp, không cần tiền lương, tiểu Tống ca sẽ bổ được càng nhiều ở địa phương khác.
Lý Kỳ gật gật đầu, nói:
- Là đạo lý này, tiểu Tống không chiếm tiện nghi của người khác, đều làm việc của mình là được.
Mọi người sôi nổi đáp ứng.
Lý Chính buồn bực bái cơm, không hé răng. Hắn cũng không muốn lấy tiền lương, nhưng làm vậy mẹ hắn nhất định sẽ phát điên, cứ như vậy mà mẹ hắn còn ngại một ngày 30 đồng quá ít, còn luôn dặn hắn ăn ít cơm ăn nhiều thịt.
Lúc Tống Hi trở lại bao lớn bao nhỏ, hơn nữa cộng thêm hắn nặng hơn một trăm cân, Tống Tiểu Đa liền dễ dàng kéo trở về.
Tống Hi vuốt đầu tiểu Đa cảm khái:
- Tiểu Đa nhà chúng ta giỏi nhất!
Trong lòng Mục Duẫn Tranh đón một câu:
- Cũng có thể ăn nhất.
Bốn người cùng một chỗ ăn cũng không nhiều bằng nó!
Tống Tiểu Đa nghiêng đầu nhìn từng cha:
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Từng cha không phục a, có bản lĩnh cha cũng lôi kéo phá hư bác sĩ chạy thử xem!
Mục Duẫn Tranh ngứa tay, nhìn Tống bác sĩ đang khiêng đồ vật, yên lặng đem lần gia bạo này nhớ kỹ.
Lý Bảo Điền, Lý Chính Lý Thụy Trương Miểu đều đến giúp khiêng đồ vật, nhìn con chó thật hâm mộ. Tuyết dày như vậy, xe gì cũng không đi được, nuôi con chó biết kéo xe thật quá tốt.
Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ nói:
- Tiểu Tống ca, bắp trong nhà ấm vừa lúc, trong huyện thành bây giờ là ba đồng một trái, chúng ta cũng bán đi thôi?
Tống Hi muốn nói không cần lưu lại tự ăn là được rồi, còn chưa kịp mở miệng Lý Thụy đã nói:
- Bán đi bán đi, không ít rau dưa đã có thể hái đợt đầu, cùng bán đi thôi!
Dùng chó kéo!
Nhìn lên đôi mắt khát vọng của bọn họ nhìn tiểu Đa kéo xe trượt tuyết, Tống Hi không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng mà..
- Tiểu Đa không kéo nổi nhiều người như vậy.
Càng khỏi nói còn muốn lôi kéo rau dưa.
Ánh mắt Lý Bảo Điền đều sáng, khẩn cấp nói tiếp:
- Tự chúng tôi đi theo chạy, tiểu Đa chỉ cần kéo đồ ăn là được.
Tống Hi:
- !
Các anh rốt cục muốn làm gì! Trời lạnh như vậy, có gì mà vui chứ!
Lý Bảo Điền ôm Tống Tiểu Đa giúp con chó mập gãi cằm, dụ dỗ:
- Tiểu Đa a, bán rau dưa, cậu còn có tiền lương còn có thể tự mình đi mua xúc xích ăn.
- Gâu gâu!
Muốn đi! Bởi vì trường kỳ ăn nhờ ở đâu nên thường xuyên gặp ngược đãi làm cho tâm linh yếu ớt, nó nhanh chóng quyết định tự lập tự mình cố gắng làm việc kiếm tiền lương chính mình nuôi sống chính mình.
Tống Hi yên lặng phất tay:
- Được rồi, ngày mai tiểu Đa là của các anh.
Ngày hôm sau, Tống Tiểu Đa mang theo xe trượt tuyết ra cửa, phía sau còn có người chạy theo sau.
Tống Hi lại cảm thán:
- Tiểu Đa thật giỏi, vài thứ kia đều nhanh được năm trăm cân.
Hắn rốt cục biết trí tuệ của nông dân là vô cùng, xe nhỏ tính cái gì, có thể lắp thêm tấm ván gỗ làm rộng thêm cao, dù sao đi lại trên đường nhỏ nông thôn cũng không có ai tra xét tải trọng của xe, chỉ cần bánh xe còn có thể chuyển không nằm chết một chỗ, cứ lắp thêm là được.
Tống Tiểu Đa vẫn kéo nổi, cho nên xe trượt tuyết liền được lắp đặt lớn thêm rồi.
Tống Hi cũng có chút xót dạ, vì thế giết một con dê, chỉ huy Mục đại trù nấu canh thịt dê.
Mục Duẫn Tranh cảm thấy con chó mập kia thật sự rất vướng bận.
Tống Hi đem nội tạng dê đưa tới sân trước, lại lấy thêm một khối thịt dê lớn đi qua.
Lý Kỳ thu thập nội tạng dê, Lý Kỳ thím nấu nướng. Tống Hi băm thịt dê làm nhân, Đại Trụ thím ướp gia vị cùng làm bột mì.
Canh nấu xong, Tống Hi cũng đã bao thật nhiều bánh chẻo thịt dê đông lạnh trong sân.
Ít người, giữa trưa ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Trần Tiểu Bàn mang theo bảo tiêu đi tới.
Đại Trụ thím nhìn thoáng qua, chắc lưỡi:
- Ai u, là nhi đồng nhà ai, bộ dạng thật là tốt, người trắng nõn, ánh mắt cũng xinh đẹp.
Trần Tiểu Bàn nghe hiểu được ngôn ngữ bản địa, nhưng không biết nói, được thổi phồng ngượng ngùng, đỏ mặt ngồi bên cạnh Tống Hi không dám lên tiếng, trong lòng lại có chút đắc ý. Bọn họ nói bộ dạng hắn tốt, bộ dạng tốt, bộ dạng tốt! Ngẫm lại trước kia là một chết mập mạp hơn ba trăm cân, tiếp tục so sánh hiện tại170-180 cân, cảm giác nửa năm này quả thật giống như là nằm mơ.
Tống Hi gắp cho Trần Tiểu Bàn gần nửa bát ruột dê non, còn gắp thêm vài khối gan dê.
Trần Tiểu Bàn ăn thật ngon, trước kia luôn kiêng này kiêng kia không ăn nội tạng, tật xấu như vậy đã sớm không thuốc mà lành. Nội tạng tính cái gì, ngay cả loài sâu kỳ quái gì hắn cũng nếm qua, còn đắt tiền muốn chết!
Ăn xong cơm trưa, Trần Tiểu Bàn thỏa mãn trở về phòng lên mạng.
Còn lại vài người tiếp tục làm bánh chẻo.