Hơn ba giờ chiều, bốn người một con chó ra cửa bán đồ ăn đã trở lại.
Tống Hi lập tức múc mỗi người một chén canh thịt dê khu hàn đưa qua, Đại Trụ thím cũng đem đồ ăn bưng tới.
Lý Bảo Điền vừa ăn vừa kéo túi tiền, cực kỳ hưng phấn:
- Tiểu Tống ca, anh đoán xem chúng tôi bán được bao nhiêu tiền?
Tống Hi cười cười tiếp nhận túi tiền, vừa cầm cảm nhận được trọng lượng liền biết là không ít, mở ra, một chồng tiền mặt thật dày.
Bán thế nào Tống Hi cũng không hỏi, trực tiếp cho một người hai trăm đồng chia hoa hồng. Còn có phúc lợi lần đầu tiên của công nhân, mỗi người hai cân thịt heo hai cân thịt dê một hũ rượu đế mười cân, còn có năm trăm cân than. Nhún nhường một phen mấy người mới chịu nhận lấy.
Lý Bảo Điền vừa cắn xương sườn vừa nói:
- Tiểu Tống ca, sau này vẫn tiếp tục đi bán đi, anh không biết người trong huyện kiên quyết như thế nào đâu, chúng tôi còn chưa dừng lại thì đã bị vây quanh. Tuyết lớn, người bán rau dưa lại ít, giá cả mắc, thật dễ bán!
Tống Hi trầm mặc hồi lâu, nói:
- Các cậu cứ như vậy giẫm mặt tuyết sâu tới đầu gối đi tới trong huyện? Hơn bốn mươi dặm!
Lý Bảo Điền giật mình, không dám lên tiếng nữa. Tiểu Tống ca chắc chắn sẽ không để cho hắn chạy bốn mươi dặm bán rau dưa, phá hủy, chỉ lo nghĩ tới việc kiếm tiền!
Lý Chính ấp úng nói:
- Đi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi, trong nhà ấm cũng chỉ có bao nhiêu đó việc, làm xong đều nhàn rỗi.
Dù sao cũng kiếm được tiền, đi một chuyến có được hai trăm, tuổi trẻ lực tráng, sợ cái gì!
Tống Hi ngẩn người, gật gật đầu:
- Được, vậy hãy đi đi. Nhưng sau này phải ăn cơm, đừng đói bụng trở về. Bụng trống gặp gió lạnh dễ dàng bị hàn, bốc thuốc còn mắc hơn ăn cơm.
Bốn người bọn họ, trừ bỏ Lý Bảo Điền, điều kiện trong nhà cũng không quá tốt. Trương Miểu đừng nói, không cha không mẹ, mười hai tuổi đã bắt đầu nuôi bà nội cùng em gái, hiện mới mười bốn tuổi. Lý Chính năm trước nằm viện tiêu hết tiền tài, kéo theo mấy năm mất mùa, còn thất bại việc hôn nhân. Nhà của Lý Thụy mấy năm trước lái xe đụng người bị ngoa suýt nữa táng gia bại sản. Hiện tại có một công việc kiếm được tiền, tự nhiên đều luyến tiếc buông tha. Khổ hay mệt lại tính cái gì, không nhân cơ hội còn trẻ tuổi kiếm được nhiều tiền một chút, sau này ngày sẽ càng khó qua.
Đang ăn cơm, Trương Miểu đột nhiên nói:
- Tôi nhìn thấy sỏa đầu.
Tống Hi khó hiểu. Sỏa đầu, ai?
Lý Bảo Điền nhắc nhở:
- Đứa con si ngốc của Trương Vân, bị anh của hắn đưa vào viện dưỡng lão trong trấn.
Tống Hi:
- !
Con lớn nhất của Trương Vân thật hết nói, trước chết cóng cha ruột, lại đưa đi em ruột si ngốc của mình!
Tống Hi trầm mặc đi vào phòng khách, chỉ thấy Trần Tiểu Bàn đang ngẩn người nhìn máy tính, liền đi qua nhìn thoáng qua, cũng ngây người.
Đó là một tin nhắn cầu cứu.
Thảo nguyên tuyết tai nghiêm trọng, dê bò tử vong thành từng mảnh, dân chăn nuôi phần lớn bị tổn thương do giá rét.
Nhưng đại tuyết liên tục không ngừng làm ngăn trở bước chân cứu viện của quốc gia.
Tống Hi ôm tiểu Đa ngồi bên cạnh bếp lò, không yên lòng nướng hạt đẻ.
Trần Tiểu Bàn vẫn nhìn máy tính ngẩn người.
Mục Duẫn Tranh đi ra sân sau nặn sữa dê, nấu thành trà sữa rót một chén cho Tống Hi.
Tống Hi uống trà sữa, nhớ tới dê cái mới sinh con trong mùa đông, lại liếc qua màn ảnh máy tính, trong lòng không hiểu buồn rầu. Hắn có thể cấp cho chuồng dê của mình vây bạt nhựa đốt chậu than, dê bò súc vật trên thảo nguyên thì sao, dân chăn nuôi trơ mắt nhìn dê bò súc vật của mình chết thành từng mảng từng mảng đâu!
Tuyết lớn như vậy, đường sá không thông, không trung cũng không thông, quốc gia làm sao cứu viện?
Tống Hi nhìn Trần Tiểu Bàn, lại nhìn Mục Duẫn Tranh, cúi đầu trầm tư.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, lên lầu trở về phòng chuẩn bị hành lý.
Thật lâu sau Tống Hi nói:
- Trần Tiểu Bàn, cậu thu thập đồ vật trở về nhà ăn tết đi!
Ôi chao? Không phải không cho hắn về nhà ăn tết tạp chiêu bài sao? Trần Tiểu Bàn kinh hãi.
Tống Hi nói:
- Bên này hai ngày không tuyết rơi, máy bay trực thăng có thể dùng, kêu người nhà cậu tới đón đi!
Trần Tiểu Bàn cảm thấy được sắc mặt Tống bác sĩ không đúng, liền hỏi:
- Bác sĩ, anh có chuyện gì không?
Tống Hi trầm mặc một lúc, nói:
- Tôi muốn đi thảo nguyên nhìn xem.
Tôi muốn đi thảo nguyên nhìn xem. Muốn đi. Không phải là nghĩ đi. Mà là đã quyết định đi.
Trần Tiểu Bàn ngây người.
- Nhưng mà bác sĩ, anh làm sao đi? Bên kia còn đang tuyết rơi, máy bay xe lửa cũng không vận chuyển.
Trần Tiểu Bàn nhận chân nói.
Tống Hi ôm tiểu Đa, nói:
- Tôi có tiểu Đa.
Trần Tiểu Bàn ngây người thật lâu mới đáp:
- Tôi đi hỏi một chút trong nhà.
Trần Tiểu Bàn quay về phòng gọi điện thoại.
Tống Hi đem an bài ba tháng kế tiếp cho Trần Tiểu Bàn tỉ mỉ viết xuống, nhìn xem không có gì sơ hở, lại hốt ba tháng thuốc, viết luôn cách nấu thuốc mỗi ngày cùng nhau bao bọc lại.
Trần Tiểu Bàn xoạch xoạch chạy về, nói:
- Anh của tôi cũng phải đi, nói ngày mai sẽ tới, đến lúc đó đưa anh cùng đi.
Tống Hi đem bút ký bổn đưa cho hắn, nói:
- Nếu lúc tôi trở lại phát hiện cân nặng của cậu biến hóa không hợp với yêu cầu kế hoạch, tôi tấu chết cậu.
Trần Tiểu Bàn vội vàng tiếp nhận, quyết định lập tức trở về học thuộc lòng.
Tống Hi chui vào tầng hầm hiệu thuốc phía tây.
Ngày thứ ba có ba trực thăng bay tới, một đón Trần Tiểu Bàn về nhà, hai còn cần tiếp tục bay đi hướng bắc.
- Trần Mẫn.
Một thanh niên có khuôn mặt tương tự với Trần Tiểu Bàn hướng Tống Hi gật gật đầu.
Trần Mẫn, người cầm đầu Trần gia một đời này.