Trịnh Sưởng cùng Lý Lâm đều cười rộ lên:
- Thật tốt quá, khoai tây khoai lang no bụng lại không dinh đưỡng, có thịt ăn là tốt nhất rồi, đến lúc đó mâm cỗ cũng đẹp hơn một ít.
Mục Duẫn Tranh mặt than, lại có thể cùng vợ chồng son tính cách vui tươi hướng ngoại trò chuyện với nhau thật vui.
Tống Hi yên lặng trầm mặc.
Nhân lúc rắn còn chưa ngủ đông, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh vào núi một chuyến, bắt về nửa túi rắn. Mục Duẫn Tranh bắt một con đại heo rừng tặng quà kết hôn, tiểu Đa điêu một con hươu con.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Thật không phải do tôi sai khiến. Hơn nữa tiểu Đa chưa từng đi học, đại khái không biết loại thịt này là chịu bảo hộ. Như vậy đi, chúng ta chờ trời tối rồi về nhà, tự trộm ăn, không nói cho người khác biết.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Mỗi lần anh vào núi đều nhìn đàn hươu chảy nước miếng, mà tiểu Đa lại có thói quen lấy lòng anh không hạn cuối, ngoài miệng anh không sai khiến, trên mặt cũng đã biểu hiện ra ngoài.
Tống Tiểu Đa ngậm hươu con chạy tới bên người Tống Hi, buông, lấy lòng kêu một tiếng. Tiểu Đa không cẩn thận dùng sức quá lớn đem hươu con cắn chết, làm sao bây giờ!
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, quyết đoán ôm con chó mập nhấc lên túi đựng rắn đi rồi. truyện xuyên nhanh
Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, đem hươu con vác lên vai, kéo heo rừng, yên lặng đi theo phía sau một người một chó.
Mùa màng kém như vậy, người sắp ăn người, đám hươu nai này lại sống được bao lâu đâu! Nếu không phải người trong thôn không dám vào núi, chỉ sợ chúng nó đã sớm biến thành thịt hươu không biét lọt vào bụng của ai.
Đi ra không bao xa, Tống Hi buông chó mập, một người một chó đồng thời đuổi theo một con hoẵng bị hoảng sợ bỏ chạy.
Mục Duẫn Tranh đi theo phía sau, nhìn thân ảnh vui vẻ thoải mái của Tống bác sĩ, chậm rãi cười rộ lên.
Tống Hi ngẫu nhiên quay đầu lại chứng kiến, nhất thời liền ngây người. Mục trưởng quan lại biết cười! Cười rộ lên còn đẹp! Nhưng Trầm Việt nói đội trưởng nhà hắn trời sinh là mì mặt than chưa lên men!
Mục Duẫn Tranh đi tới, đứng ở nơi đó nhìn Tống Hi.
Tống Hi nhớ tới nụ cười giây lát lướt qua, lại nhìn khuôn mặt người chết lại thấy không thuận mắt, đưa tay nhéo khuôn mặt hắn, quay đầu lại đuổi theo tiểu Đa chạy mất.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Cảm giác có chỗ nào không đúng, vừa rồi biểu tình Tống bác sĩ rõ ràng là đối với hắn, đối với hắn..
Cuối cùng lúc xuống núi về nhà, Mục Duẫn Tranh khiêng một con hươu kéo một con heo, trên tay Tống Hi mang theo một con hoẵng run rẩy bị đuổi chạy tới hôn mê.
Tống Hi bỏ con hoẵng vào trong lồng sắt nuôi, lấy ra tiểu đao nhanh chóng lột da con hươu, cắt thành từng khối.
Mục Duẫn Tranh yên lặng ngồi xổm xuống thu thập nội tạng.
Tống Hi nói:
- Hươu nhỏ, nấu hươu bảo ăn cũng không cần nửa đêm đứng dậy chạy vào núi, rất tốt, rất tốt.
Mục Duẫn Tranh nháy mắt nhớ tới ba mươi giây, cả người cũng không tốt.
Ngày hôm sau Mục Duẫn Tranh đi tặng heo, Tống Hi bắt đầu tìm người làm việc. Trừ bỏ bốn người bán rau dưa năm trước, lại mướn thêm người trong thôn, một là Lý Tam Pháo mỗi ngày tới cửa tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, một là Lý Bảo Cương năm nay trong nhà không gieo trồng nhà ấm nên rảnh rỗi, còn có hai vợ chồng son Trịnh Sưởng cùng Lý Lâm đi theo Mục Duẫn Tranh trở về, Khâu thím cùng Lý Kỳ thím nấu cơm.
Nguyên lai hoa màu trong bốn mẫu nhà ấm phần lớn có thể thu hoạch, thu ra trồng rau dưa có thể kịp bán trước tết. Hơn nữa mới xây ba mẫu nhà ấm, rau dưa năm nay sẽ càng nhiều. Nhân công không nhiều lắm, nhưng đều là quen tay, còn có hắn cùng Mục Duẫn Tranh, đến lúc đó thêm Lưu Kim Bảo được nghỉ đông, hẳn là cũng đủ.
Giai đoạn đầu gieo trồng trong nhà ấm Tống Hi không hiểu, nên cũng không xen vào, cùng Mục Duẫn Tranh tuốt bắp mới thu hoạch về.
Tống Hi nói:
- Trong nhà ấm còn mấy luống bắp mềm cùng bắp ngọt còn chưa trưởng thành, vài ngày nữa có thể ăn. Có cần trồng thêm hay không?
- Cần.
Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời. Tuy trong khoảng thời gian này nấu bắp ăn có chút ngán, nhưng ý tốt của Tống bác sĩ hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt!
Đang tuốt bắp, Lý Bảo Điền chạy tới, thở dốc nói:
- Tiểu, tiểu Tống ca, trong thôn có một đoàn xin ăn vào thôn!
Trong thôn đến xin ăn, còn không chỉ một hai người, mà là kết bè kết đội, chuyển nhà, có già có nhỏ.
Người trẻ tuổi chờ ở cửa thôn, mấy người già dẫn nhi đồng vào thôn, trong tay cầm theo gói to, thấy cửa liền gõ, gõ mở liền khom người cầu xin.
Tống Hi hỗn trong đám người nhìn mấy lần, trầm mặc về nhà.
Tuy rằng ăn mặc đều rất cũ kỹ, nhưng những người đó hiển nhiên chưa từng làm thể lực sống, có một người già cách nói năng cử chỉ còn mang theo vài phần nho nhã, nghe giọng nói hẳn là trong thành phố bản địa.
Trong thành phố, đều đã tới mức phải mang theo gia đình ra cửa kiếm ăn rồi sao?
Tình huống trong thành phố quả thật không tốt lắm. Bình thường dân thành phố mua lương khó khăn, cơ hồ mỗi ngày đều có người vì cướp lương bị thương. Sau khi liên tiếp phát sinh vài lần mạng người, mặt trên ra biện pháp, lương thực xác định địa điểm số lượng đem bán, bộ đội duy trì trật tự.
Biện pháp này có tốt có xấu. Chỗ tốt là có trật tự, việc giẫm đạp xô đẩy đả thương người không còn, rất nhiều người trước kia không cướp được lương cũng đã có cơ hội mua được. Chỗ xấu là, mua lương cần có giấy chứng minh, hoặc là hộ khẩu bản địa, hoặc là giấy tạm trú từ ba năm trở lên, hoặc là giấy chứng minh nộp thuế từ nửa năm trở lên. Cứ như vậy liền có thật nhiều người không mua được lương.