Nam thần anh thật tốt!
Trầm Việt ôm chặt chân của Tống Hi hô to.
Mục Duẫn Tranh xách ra hai túi bột bắp, đem Trầm Việt xách lên, lại nhét con hoẵng bị đông lạnh vào ngực hắn, nói:
- Mau cút!
Trầm Việt bị từng đội trưởng ném ra cửa, cực kỳ ưu thương. Đội trưởng anh lạnh lùng như thế, sẽ bị nam thần ly hôn! Nếu anh ly hôn, cậu em vợ không thể ăn tới cửa!
Rạng sáng hôm sau Trầm Việt điểm hai cai thủ hạ thân thủ tốt nhất, ba người ăn cơm no, lái một chiếc xe trống chạy tới Lý gia kênh rạch, chuẩn bị đi theo nam thần cùng nhau vào núi bắt thịt.
Năm ngày sau, ba binh sĩ trở về.
Một binh sĩ vẻ mặt mộng ảo mở miệng:
- Liên trưởng anh làm sao dám nói là giúp người bắt thịt a, rõ ràng đi khiêng thịt của người ta, như vậy có phải rất không biết xấu hổ hay không?
Người thứ hai nói:
- Liên trưởng của chúng ta không biết xấu hổ, chỉ cần thịt.
Trầm Việt cực kỳ đắc ý:
- Nam thần vốn là ý đặc biệt bắt thịt cho tôi!
Trầm Việt cảm thấy được đời này việc mình làm chính xác nhất vĩ đại nhất chính là đem từng đội trưởng nhà bọn họ gả cho nam thần làm vợ! Làm cậu em vợ cho nam thần quả thực không thể hạnh phúc hơn!
Bên này Tống Hi đang cảm khái:
- Có sức lao động có thân thủ lại miễn phí thật tốt, phân ra một nửa rồi vẫn còn nhiều như vậy.
Nhưng Trầm Việt cũng quá liều mạng, vác trên lưng khiêng trên vai kẹp trong nách còn đeo lên hông, thật sự không còn địa phương, trên cổ còn buộc một túi lớn. Hai binh sĩ kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, giống như cả đời chưa từng được ăn thịt qua.
Mục Duẫn Tranh chọn lựa chia làm hai đống, nói:
- Bên này nhà chúng ta tự lưu lại, còn lại đưa đi trong thôn?
Tống Hi gật đầu nói:
- Ân, để thôn trưởng nhìn thấy phân đi, dưới mười tuổi nhiều hơn một ít.
Vẻ mặt Lý Bảo Điền đau lòng hỗ trợ đưa lên xe. Nhiều thịt như vậy có thể ăn được thật lâu đâu, tiểu Tống ca lại muốn phân đi ra!
Tống Hi trạc Lý Bảo Điền, nói:
- Chúng ta lưu càng nhiều, đau lòng cái gì! Tôi ướp chân dê cho cậu nướng ăn, chỉ cấp cho cậu, người khác đều không có.
Lý Bảo Điền ngượng ngùng gãi đầu cười.
Lý Tam Pháo cũng cười:
- Sau này người vợ của tiểu Tống có phúc hưởng, không cần sầu không có thịt ăn. Theo tôi nghĩ a..
Đang nói, thanh âm dừng lại.
Lý Tam Pháo quay đầu nhìn ra phía sau, không có cái gì, liền kỳ quái, vừa rồi đột nhiên cảm thấy được thật nguy hiểm, giống như lần đầu tiên đến nhà tiểu Tống bị con chó khổng lồ kia nhìn chằm chằm.
Mục Duẫn Tranh yên lặng khiêng thịt đưa lên xe sau đó đưa qua nhà thôn trưởng, ở trong lòng ghi nhớ một số với Lý Tam Pháo. Tống bác sĩ là lão bà của hắn, không có người vợ!
Trong mùi thịt tràn khắp cả thôn, Nguyên Đán tới.
Nguyên Đán lại hạ một hồi tuyết, không lớn, rất nhanh liền ngừng, trên mặt đất chỉ hơi mỏng một tầng, nhưng nhiệt độ không khí lập tức hạ thấp, nhiệt độ ban đêm thấp nhất cũng đã – 12 – 13 độ.
Lý Tam Pháo thở dài:
- Xem ra mùa đông năm nay cũng qua không tốt, không được, tôi phải đi mua thêm than.
Trịnh Sưởng nói:
- Đến lúc đó kêu tôi một tiếng, tôi cũng mua.
Trịnh Sưởng cùng Lý Lâm đãi tiệc rượu xong cũng dời ra ngoài, hiện tại hai vợ chồng son ở lại trong nhà của Lý Kỳ, đã nói hàng năm cấp chút lương thực xem như tiền thuê nhà.
Vợ chồng son bỏ được công sức, cũng bỏ được tiền vốn, thu hoạch rất không sai. Dùng khoai lang khoai tây đổi gạo trắng bột bắp, tự lưu một ít, cấp cho nhà mẹ đẻ của Lý Lâm một ít, lại đưa tới thật nhiều cho nhà của Trịnh Sưởng trong thành phố.
Chị dâu của Lý Lâm kiến thức hạn hẹp, trước kia em gái của chồng là sinh viên công tác tốt lương cao còn tìm đối tượng là người thành phố, lúc đó vô cùng nịnh bợ, đợi khi mùa màng tệ hại tiền không đáng giá em gái của chồng mang theo bạn trai về trong thôn làm ruộng ở lại thì sắc mặt lập tức thay đổi. Nói chuyện càng ngày càng chanh chua, làm việc càng ngày càng cay nghiệt. Em gái chồng mua hơn mười cân thịt về nhà nàng lại che giấu chín cân rưỡi, còn lại nửa cân nhét vào trong bụng con của nàng.
Lý Lâm cùng Trịnh Sưởng nhẫn nhịn đợi tới sau khi thu hoạch lĩnh chứng minh mời rượu xong lập tức tìm nhà dời đi ra, bình thường vợ chồng son cùng nhau làm việc trong nhà ấm của Tống Hi, một ngày ba bữa đều ăn ở nơi này, cũng không quay về nhà mẹ đẻ.
Chị dâu của Lý Lâm mắt đỏ cơm nước nhà Tống Hi, không ít đợi tới giờ cơm thì gọi con mình đi tìm tiểu cô. Nhi đồng cũng bị dạy hư, chỉ biết ăn, há mồm đòi thịt, không cho liền lăn ra đất nằm ăn vạ, đem Lý Lâm gây sức ép vô cùng. Về sau bị Tống Hi mở cửa thả tiểu Đa hai lần, liền ổn định.
Lý Tam Pháo tìm Tống Hi nói chuyện:
- Lần sau vào núi kêu tôi với, chuyện khác tôi không được, khí lực còn khá lớn!
Tống Hi cười cười:
- Đầu xuân rồi nói sau, lần này bắt nhiều, đều bỏ chạy vào trong núi sâu. Nhưng đầu xuân thế nào cũng phải xem chính anh. Khi đó rắn ngủ đông đều ra rồi, kể cả con gấu cũng đi ra.
Lý Tam Pháo giật mình:
- Trong núi có con gấu?
Tống Hi nói:
- Phải đó, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hẳn là từ xa chạy tới, trước kia bên này cũng không có. Nếu các anh muốn tự mình vào núi cũng phải cẩn thận, bên trong rắn rất độc, tuyệt đối không chống đỡ nổi đợi tới lúc xuống núi.
Lý Tam Pháo liên tục xua tay:
- Đừng nói nữa, một mảnh thôn chỗ chúng ta trừ cậu ra còn có ai dám chạy vào trong núi chứ, cho con beo ăn thì sao!
Tống Hi cười cười. Chính bởi vì các anh đều không dám vào núi nên trong núi ngày càng náo nhiệt, bằng không nhiều người như mình thì núi cũng sớm trọc. Loại cảm giác coi chừng một ngọn núi ăn mảnh quả thật là không sai.
Mục Duẫn Tranh ra sân sau cho dê ăn xong trở về, chứng kiến Lý Tam Pháo liền nhìn chằm chằm.
Lý Tam Pháo cảm giác sau lưng lạnh buốt, nhưng dù sao tâm lớn, liền nhìn Mục Duẫn Tranh nói:
- Tiểu Mục thật không sai, bộ dạng tốt làm việc giỏi, trong thôn có thật nhiều tiểu cô nương đều rất thích đâu, có xem vào mắt không?