Tư chất kém, tiền đồ đào móc không lớn, trừ.. bỏ đi, trước không trừ, tiếp tục trừ sẽ không còn gì.
Ánh mắt Tống bác sĩ quá mức thay đổi thất thường, Mục trưởng quan bị nhìn thấy da đầu run lên, chuyện vừa phát sinh một chữ cũng không dám nói ra.
Bị lão bà vô lễ cũng không dám vô lễ trở về, sốt ruột.
Bị lão bà vô lễ lão bà còn không muốn phụ trách, sốt ruột.
Mỗi ngày đều vụng trộm luyện đao nhưng vẫn không làm lão bà xem ngây ngốc càng đánh không lại lão bà, quả thực không thể càng thêm hỏng bét.
Tống Hi nói:
- Ngày mai giết con dê đi, đồ trong tủ lạnh đều phân đi xuống.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc ra sân sau bắt dê.
Phối hợp ăn ý, việc bẩn cực nhọc toàn bộ bao viên không nói, quả thực là đại biểu nàng dâu hiền huệ, thêm mười điểm.
Trước mắt Mục trưởng quan được tám mươi hai điểm.
Đã qua tám mươi, buổi tối còn ăn thịt dê đại bổ, Tống Hi lo lắng có nên đẩy ngã một lần thử xem.
Đêm đó, ăn xong thịt dê nóng hầm hập, Tống Hi đem tiểu Đa ôm bỏ ra ngoài cửa, nói:
- Đêm nay không được vào cửa, bằng không một tháng không cho ăn thịt dê.
Bị cha mà mình thích nhất không chút lưu tình đuổi ra khỏi phòng còn không cho thương lượng, tiểu Đa cực kỳ khiếp sợ, bão lên đôi mắt đầy nước mắt chạy ra sân sau cạy mở cửa nhà ấm chui vào góc tường chơi u buồn.
Mục Duẫn Tranh cũng cực kỳ khiếp sợ. Tống bác sĩ đem con chó mập đuổi đi rồi, đây là muốn làm cái gì?
Khoan khoan, ban đêm tối đen bốn bề vắng lặng, nếu Tống bác sĩ cần làm gì đối với hắn, hắn nên nhận rõ đánh không lại bác sĩ nên thừa nhận hay là giãy dụa một phen rồi vẫn bị đánh ngã xuôi theo đây?
Tống Hi mang tới thùng tắm lớn, thoải mái tắm rửa một hồi.
Mục Duẫn Tranh ở bên ngoài nấu nước, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi người tắm xong cũng tự mình giặt sạch, càng thêm miệng đắng lưỡi khô.
Lúc Mục Duẫn Tranh lên giường, Tống Hi suy nghĩ có nên tắt đèn hay không.
Nhớ tới bản thân mình mặt đen mắt to không được người thích, Mục Duẫn Tranh quyết đoán đưa tay tắt đèn.
Vuốt đệm chăn trải tốt, Tống Hi động thủ đẩy người.
Vừa đẩy liền đổ.
Sau đó, Tống bác sĩ sợ ngây người.
Lần trước Mục trưởng quan còn có ba mươi giây, thế nhưng lần này, được ba giây hay không!
Mục Duẫn Tranh yên lặng bò lại chỗ ổ chăn của mình, lui lui, đem toàn thân khóa trong mền, cực kỳ may mắn – may mắn vừa rồi mình tắt đèn!
Tống Hi khô cằn nói:
- Thân thể của anh thật rất tốt, không có bệnh tật gì, chẳng qua, chính là..
Nghẹn quá lâu nên kích động.
Mục Duẫn Tranh trốn trong mền ấp úng cắt đứt:
- Đừng nói, cầu đừng nói!
Tống Hi không nói.
Sáng hôm sau, Tống Hi thần thanh khí sảng xuống giường. Mục Duẫn Tranh đã làm xong điểm tâm, đang đánh tơi bời tiểu Đa.
Tống Hi quyết định buổi tối làm thịt hươu cho Mục trưởng quan – bằng không tiểu Đa nhu nhược như vậy, sẽ bị Mục trưởng quan tấu hỏng!
Ăn xong điểm tâm, Tống Hi giết một con gà. Mấy năm nay mùa màng không tốt, ăn nhiều thịt gà, trong thôn cũng đã không có nhiều gia đình nuôi gà. Nhóm gà trong nhà vẫn là Mục Duẫn Tranh nhờ người bắt gà con tự nuôi, đương nhiên, việc quét tước chuồng gà cũng là của hắn.
Biết nuôi gà mập còn ăn thật ngon, thêm hai điểm.
Hiện tại Mục trưởng quan được tám mươi bốn điểm.
Giữa trưa Mục Duẫn Tranh xào một mâm lòng gà.
Ăn lòng gà mình thích, Tống Hi cực kỳ hài lòng.
Thêm hai điểm.
Tám mươi sáu điểm.
Mặt Mục Duẫn Tranh luôn đen sẫm, cả người cực kỳ tối tăm.
Tống Hi yên lặng cúi đầu bái cơm.
Vừa kích động liền xong việc, khấu trừ hai mươi điểm.
Hiện tại còn sáu mươi sáu điểm.
Ăn hết cơm trưa, Tống Hi lấy ra mấy trái xoài, nói:
- Mùa này vẫn có xoài, làm khó Bạch Chân tìm được tặng tới.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc giúp cắt vỏ xoài, chờ Tống Hi ăn hết ba trái, dùng nước nóng nhúng khăn giúp người lau tay, lau xong liền nắm chặt không buông.
Tống Hi lắc nhẹ, bắt còn thật chặt. Ân, lá gan lớn, thêm hai điểm. Nhẹ nhàng bắn vào cổ tay, không buông. Thực lực cũng mạnh hơn, thêm hai điểm. Mới vừa lột vỏ trái cây cùng dùng khăn nóng lau tay cho hắn, càng thêm hiền huệ, thêm hai điểm.
Bảy mươi hai điểm.
Có thể tiến vào kỳ khảo sát.
Tống Hi suy nghĩ có nên cho người ta tiến hành huấn luyện trước khi làm việc hay không. Chuyện kia thật phiền toái, lại thật bẩn. Tống bác sĩ thích sạch sẽ, tỏ vẻ tiếp xúc địa phương kia có chút khó xử.
Vì thế Mục trưởng quan bị kéo ngồi xuống chỗ máy vi tính, chờ tiếp thu văn kiện mà tác giả ngớ ngẩn Bạch Chân gởi tới sau đó nhìn xem.
Tống Hi đi ra nhà ấm một chuyến, chờ trở về liền nhìn thấy Mục trưởng quan máu mũi mênh mông chảy xuống.
Chảy nhiều máu như vậy, Mục trưởng quan có sao không?
Mục Duẫn Tranh kéo hai dòng máu mũi quay đầu nhìn Tống Hi, ánh mắt thập phần hung ác.
Tống Hi yên lặng lui ra sau một bước, nói:
- Nên làm cơm chiều, tôi hái bí đỏ.
Mục Duẫn Tranh lau mặt, khuôn mặt máu me nhầy nhụa.
Tống Hi nghiêm mặt:
- Tôi đi hái hai trái khổ qua, anh cần ăn khổ qua xào trứng cho thanh nhiệt.
Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn – may mắn hắn đánh không lại lão bà, bằng không nhất định sẽ phạm tội! Còn có tên tác giả ngớ ngẩn kia, nhất định cấm hắn lui tới với bác sĩ, sẽ dạy hư bác sĩ!