Lý lão lục cũng không từ chối, cầm hai cái chậu đi qua phân chia ba phần, tiếp tục cân, xong rồi cùng nhau rót vào trong thùng của Tống Hi, đổ thêm nước.
Tống Hi đem thùng đặt một bên, nhìn thấy Victor còn chưa trở lại, liền tản bộ xung quanh xem náo nhiệt. Chờ Victor trở lại, Tống Hi lại cầm thùng mới chứa đầy một thùng cá lớn.
Hai thùng đều cao hơn một thước, tính luôn cá lẫn nước cũng hơn hai trăm cân. Tống Hi vừa đứng lên xe, Victor bắt đầu thở hổn hển.
- Gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor quay đầu nhìn Tống Hi. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa cảm thấy hình như có chút vất vả.
Tống Hi trầm mặc bước xuống xe tự đi tới. Xem ra tiểu Đa còn không được, loài chó Buck một lần có thể kéo được bao nhiêu – đó còn xuất thân là chó sủng vật đâu!
Một người một chó về tới nhà, Mục Duẫn Tranh đã thu thập xong chính mình, đang ngồi xổm cửa phòng rửa sạch một con cá lớn.
Tống Hi đem hai thùng cá đặt vào góc bếp, lại cầm thêm hai thùng lớn đem cá tách ra, bỏ thêm máy thở oxy, vỗ vỗ Victor:
- Nuôi, từ từ ăn.
Victor:
- Gâu gâu!
Mục Duẫn Tranh liếc máy cung cấp oxy, nhìn lại xe trượt tuyết trong sân, quyết định bảo trì trầm mặc.
Tống Hi dàn xếp xong hai thùng cá, thấy Mục Duẫn Tranh còn chưa cạo vảy cá xong, đi qua tiếp nhận:
- Để tôi, anh đi nấu canh, tôi muốn thật cay.
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn mặt Tống Hi, sửng sốt. Mụn đâu, mụn hủy hoại dung nhan vạn lý non sông một mảnh hồng đâu, ngày hôm qua vẫn còn!
Tống Hi hất cằm:
- Chuyên nghiệp trị mụn, chỉ cần 9998, có ai coi tiền như rác cứ kéo về đây.
Liên tiếp hai thang thuốc đi xuống, hơn nữa thể chất dược nhân của hắn, nếu còn lưu lại chút ảnh tử của mụn mới là việc lạ!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng dậy đi nấu nước dùng. Lẩu uyên ương, một bên cay thả đầy một chén dầu ớt.
Chờ nấu xong nước dùng, Tống Hi cũng đã cắt xong một chậu miếng cá.
Mục Duẫn Tranh nhìn thoáng qua, yên lặng quay đầu. Vì sao đao công của một Đông y lại tốt như thế? Làm cho người chơi đao chuyên nghiệp sống như thế nào a hỗn đản!
Mục Duẫn Tranh cùng Victor ăn không lạt, Tống Hi nhìn xem, gắp một đũa miếng cá đỏ rực ném vào trong chậu của Victor.
Victor cực kỳ khó xử, không dám ăn, cũng không dám sặc thanh âm với phá hư bác sĩ, liền tha thiết mong chờ nhìn cha của nó.
Mục Duẫn Tranh giả bộ không nhìn thấy, đem bát cơm của mình chắn lên.
Victor cực kỳ thương tâm. Phá hư cha quả nhiên không thương tiểu Đa! Tiểu Đa thương tâm.
Tống Hi cầm một đôi đũa đem miếng cá cay trong chậu của Victor đẩy qua một bên, lại múc một muỗng lớn miếng cá không cay cho nó.
Victor nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi, cực kỳ cảm động. Phá hư bác sĩ là người tốt, tiểu Đa thích nhất phá hư bác sĩ! Nó thò chân trước đè lên chân Tống Hi, thấy không bị đá văng ra, liền luôn luôn không buông xuống.
Mục Duẫn Tranh cảm thấy món cá hôm nay không có mùi vị. Một người làm trò trước mặt hắn thông đồng con chó của hắn, một con chó mắt nhìn thấy sắp bị thông đồng đi, thật muốn đập cho hai người bọn họ một trận làm sao bây giờ!
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Anh ăn nhiều một chút, đừng kiêng ăn!
Mục Duẫn Tranh yên lặng bái cơm, tuy tiểu Tống thầy thuốc cần ăn đòn, nhưng công phu thật sự không sai, dược hiệu tốt vô cùng, chỉ tiếc phí tổn quá cao, bằng không nếu mở rộng ra..
Tống Hi còn không biết Mục Duẫn Tranh đang đánh chủ ý với đơn thuốc của mình, buông đũa liền đi thu thập hai con cá lớn đem ướp gia vị.
Victor một tấc không rời đi theo Tống Hi.
Tống Hi nói:
- Con cá này quá lớn, phải ướp lâu một chút mới ngon miệng, bằng không nướng lên ăn không ngon.
Victor thật thất vọng.
Tiểu Tống thầy thuốc là muốn tự mình động thủ nướng cá sao? Mục Duẫn Tranh nhất thời đau lòng cho hai con cá lớn sắp bị tao đạp không thể ăn kia.
Hai con cá nặng bảy tám cân, còn rạch nhiều vết cắt lại bọc tầng tầng đồ gia vị nào đó cũng không rõ là gia vị gì.
Mục Duẫn Tranh cảm giác động tác cùng vẻ mặt của Tống Hi có vài phần nhìn quen mắt.
Buổi chiều lúc nấu thuốc, rốt cục hắn hiểu được vì sao nhìn quen mắt. Thủ pháp xử lý đồ gia vị của tiểu Tống thầy thuốc cùng xử lý dược liệu giống nhau như đúc! Kháo, vậy con cá kia còn có thể ăn sao?
Rất nhanh đã tới đêm 30.
Sáng sớm Mục Duẫn Tranh thức dậy, quanh quẩn quanh sân hai vòng, cảm giác thiếu chút gì đó, hỏi:
- Không dán câu đối xuân sao? Pháo đây?
Ăn tết không phải đều cần dán câu đối xuân cùng phóng pháo sao?
Tống Hi sâu kín nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Tôi còn đang để tang đâu.
Đồ đỏ rực gì đó thì miễn đi, dù sao vốn cũng thật phiền toái.
Mục Duẫn Tranh có chút xấu hổ:
- Thật có lỗi.
Tống Hi kỳ quái:
- Xin lỗi cái gì? Người có sinh lão bệnh tử, tuổi thọ hết thì hết, có gì mà xin lỗi?
Chết thì đã chết, nên nhớ rõ thì nhớ rõ, nên hoài niệm thì hoài niệm, mọi sự vạn vật luôn có một ngày trần về trần đất về đất, còn nói xin lỗi gì đây?
Mục Duẫn Tranh càng thêm xấu hổ, không cẩn thận nhắc tới thân nhân của người khác đã qua đời nên nói một tiếng xin lỗi, không phải là đương nhiên sao? Vì sao tới tiểu Tống thầy thuốc thì khác hẳn?
Tống Hi vỗ vai hắn:
- Ngoan, quét sân đi, tôi đi chẻ củi giữa trưa dùng đôn thịt.
Thân là thần côn nhị đại, Tống Hi tỏ vẻ ở cùng phàm nhân Mục trưởng quan, khác nhau rất lớn.