Bắp mềm cùng bắp ngọt đã có thể nấu ăn.
Tống Hi mỗi thứ bẻ một luống cấp cho Trầm Việt.
Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Trầm Việt.
Trầm Việt cảm thấy toàn thân căng thẳng, chạy qua góc gọi điện thoại, kêu người lập tức lái xe tới đón.
Tống Hi nói:
- Trong nhà còn có xương sườn, giữa trưa nấu với bắp đi!
Trầm Việt nghe được nhanh chóng gọi điện thoại, dặn thủ hạ buổi chiều lại đến đón người.
Buổi trưa ăn cơm, Đường Cao cắn xong một khối xương sườn, thỏa mãn hồi ức một phen, cảm thán:
- Trên đời này không còn món ăn nào ngon hơn là xương sườn!
Trầm Việt gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy, xương sườn nhà nam thần ăn ngon nhất!
Còn quản ăn no!
Đường Cao kẹp lên miếng trứng chiên, đột nhiên nở nụ cười:
- Nhìn thấy nhan sắc này, thật giống như đem châu chấu chiên giòn. Năm trước nghỉ hè châu chấu ăn nhiều, ăn ngon nhất chính là dùng mỡ tạc, đáng tiếc mợ của tôi luyến tiếc mỡ, chỉ ăn qua một lần tạc.
Đũa của Tống Hi dừng lại, đem thịt trong tay mình bỏ vào trong tay Đường Cao.
Mục Duẫn Tranh cũng dừng một chút, gắp một miếng thịt lớn nhiều xương sườn cho Đường Cao.
Trầm Việt ngẩn ngơ, nói:
- Đất ở mấy thôn gần trấn đều bị chà xát mấy tầng, rau dại, phàm là màu xanh biếc cơ hồ bị ăn qua. Mùa xuân năm trước, toàn bộ hệ thống xanh hóa của tiểu khu trong trấn đều bị bới sạch trồng lương thực, sợ bị trộm, buổi tối người của mấy gia đình luân phiên canh chừng.
Mọi người trầm mặc.
Thật lâu sau Tống Hi gõ chén:
- Ăn cơm đi!
Lúc ăn mọi người càng trầm mặc hơn. Nhớ tới cha mẹ còn ở nhà hiện tại cũng không biết đang làm gì ăn cái gì, Đường Cao ăn cơm càng không chút mùi vị.
Sau khi ăn xong không bao lâu, Trầm Việt mang theo hai gói bắp cùng một túi bột bắp mà nam thần đưa cho đi rồi, Đường Cao yên lặng thở dài một hơi.
Tống Hi nói:
- Thở dài cũng vô dụng, chỉ cần người còn sống, ngày vẫn phải tiếp tục qua. Mấy ngày nay ban ngày đi theo đội trưởng cậu xuống ruộng, buổi tối làm thuốc tắm, tranh thủ thực tập kỳ của cậu thu phục cho xong.
Đường Cao nhìn quanh, không phát hiện thân ảnh đội trưởng, liền đánh bạo ôm nam thần một chút.
Tống Hi:
- !
Còn không buông tay, đội trưởng của cậu đều thấy được!
Ngay sau đó Mục đội trưởng liền nắm bắt một khối khăn lau đi tới xách chiến hữu của mình đi ra sân sau đàm nhân sinh.
Tới tháng tư Dương lịch, thời tiết dần ấm lên. Nhiệt độ ban đêm thấp nhất cũng – 10 độ, ban ngày đã lên tới 0 độ.
Người trong thôn đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xem ra năm nay cũng như năm trước, đều là ấm muộn, nói vậy thu hoạch quý này vẫn có thể cam đoan. Có thu hoạch sẽ không chịu đói, cho dù vất vả một ít đầu nhập cao một chút, vẫn không gian nan như người thành phố.
Tiếp tục ấm áp hơn một chút, đám người liền càng thêm bận rộn.
Tống Hi đi trong đất phía nam thôn thăm một lần, liếc mắt nhìn thấy một mảnh trắng xóa, nơi nơi đều là tấm bạt nhựa. Năm trước Lý Lâm cùng Trịnh Sưởng dùng bạt nhựa che chắn có được thu hoạch tốt, năm nay trong thôn có nhiều gia đình cũng noi theo.
Tống Hi cũng làm theo. Nhận thầu bốn mẫu, trồng một mẫu khoai tây một mẫu khoai lang, toàn bộ dùng tấm bạt dựng trung bằng. Còn lại hai mẫu, một mẫu cao lương dính, nửa mẫu đậu phộng nửa mẫu đậu tương, cuối cùng trồng một ít ớt, toàn bộ đều dùng tấm bạt che hai tầng.
Người vào thôn kiếm ăn thật không ít, lấy rau dại, làm công ngày, hoặc là xin một ngụm lương. Đều từ trong trấn tới, bất cứ giá nào cũng có được một ngụm cái ăn.
Bốn mẫu của Tống Hi đều thuê người làm công theo ngày, trong thôn thống nhất giá cả, làm một ngày cấp cho năm cân lương thực, còn có hai bữa cơm.
Mục Duẫn Tranh dùng khuôn mặt than nghiêm túc của mình ở bên ngoài trông coi.
Đường Cao bao hết việc chăn nuôi trong nhà.
Tống Hi phụ trách nấu cơm, chưng bánh mì trộn bột bắp cùng bột mì, còn nấu nồi đồ ăn thập cẩm.
Đường Cao cho gia súc ăn xong trở về nhóm lửa, nói:
- Nam thần làm bánh mì càng lúc càng lớn, đồ ăn thập cẩm bỏ mỡ ngày càng nhiều, đều là mỡ heo.
Tống Hi nắm một vốc tóp mỡ bỏ vào nồi, cười cười:
- Một bữa cơm mỗi ngày hai bánh mì, có người lại để dành một cái rưỡi. Một người một chén đồ ăn thập cẩm, có người một ngụm cũng không động. Năm trước tôi còn bỏ thêm thịt béo, năm nay không được, phải cùng trong thôn một đãi ngộ. Trong nhà không thiếu mỡ heo, bỏ thêm một muỗng càng có thêm du thủy.
Đường Cao ngây người nhìn Tống Hi.
Tống Hi lắc đầu nói:
- Trong trấn còn như thế, tôi cũng không dám tưởng tượng trong thành thế nào. Nhưng mà tôi chỉ là một bác sĩ, năng lực có hạn, tận toàn bộ bổn phận của tôi, có thể làm được chút nào hay chút đó mà thôi.
Đường Cao không lên tiếng, tình huống trong thành thật không tốt, nhưng lúc trước hắn bị hầu tử cùng đội trưởng riêng căn dặn qua, không thể nói.
Ngày dần ấm lên, người lui tới trong thôn càng nhiều hơn. Tìm việc làm, ăn mày, tên trộm, hạng người gì đều có.
Trong thôn phân đất theo ba cấp bậc, nửa mẫu một lần gieo cách thôn gần nhất, xa hơn một chút một mẫu rưỡi hai lần gieo, xa nhất là hai mẫu ba lần gieo. Tống Hi nhìn một chút, một lần gieo cơ hồ đều dùng tấm che thêm trung bằng, hai lần gieo xây trung bằng không nhiều. Ba lần gieo toàn bộ đều là tấm che hoa màu, cũng là trồng trễ nhất.
Sau đó đã xảy ra chuyện.
Ba lần gieo rời nhà xa nhất, tấm che bị người xốc lên, bới đi mầm móng hạt bắp, còn dùng tấm che phủ kín lần nữa.
Không chỉ một nhà bị bới ra mầm móng, một buổi tối cả một miếng đất lớn đều gặp tai ương.