Sống Sót Tại Mạt Thế

Ngẫm lại nơi phát ra chủ yếu của phân nhà nông, khuôn mặt Tống bác sĩ có chút xám ngắt.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Về chuyện trên giường không thể nói, hắn cảm thấy được hắn giống như đã hiểu được chuyện gì.

Đường Cao:

- !

Toàn bộ thực phẩm hữu cơ màu xanh biếc đều có thể đi khóc.

Chu dì khoa tay múa chân đo lường trên người Tống Hi, tiếp tục đan len.

Tống Hi nói:

- Tôi đi tìm Toàn Căn thúc, hỏi thăm hắn có muốn cùng nhau đào hầm trữ phân bón hay không.

Nói vậy hắn cũng không cần tự mình động thủ, cũng có thể lựa chọn sử dụng phân hữu cơ - ở trong thôn hai mươi năm, phân nhà nông của nhà bọn họ đều do một mình Toàn Căn thúc tự tay xử lý!

Nhìn theo bóng lưng của nam thần sưu một tiếng biến mất, Đường Cao vỗ vai đội trưởng, cực kỳ đồng tình. Nam thần cao lớn vĩ đại như vậy, đội trưởng nhất định còn chưa ăn vào miệng! Nga ha ha, tú ân ái lâu như vậy, nguyên lai đều là hư! Đội trưởng yếu phát nổ!

Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn chiến hữu nháy mắt liền chướng mắt, cảm thấy được có chút muốn tấu hắn.

Nghe nói Tống Hi cần ủ phân, Lý Toàn Căn đương nhiên đồng ý. Phân hóa học ngày càng đắt ngày càng khó mua, nếu không có phân dê của Tống Hi thêm vào, sản lượng lương thực không đủ xem.

Vì thế lao động của hai nhà cùng lên, mướn thêm vài người làm công ngày, bắt đầu đào hầm chuẩn bị trữ phân bón.

Đào hầm xong, Đường Cao xoa xoa bả vai, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hi:

- Nam thần, thực tập kỳ đã xong, tôi phải đi.

Tống Hi có điểm luyến tiếc. Đường Cao thật sự không sai, tài giỏi chịu làm còn dễ khi dễ, có hắn quan quân nhà mình cũng thoải mái hơn, tối thiểu có thể giao việc rửa sạch chuồng dê cho hắn.

Chứng kiến biểu tình lưu luyến của Tống Hi, Mục Duẫn Tranh quyết đoán động thủ giúp Đường Cao thu thập hành lý, đem người nhét vào trong xe đưa đi.

Mãi tới khi mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở nhà ga, Đường Cao mới kịp phản ứng. Hắn không ngờ là bị đội trưởng đuổi ra khỏi nhà!

Đội trưởng anh lãnh khốc vô tình như vậy, còn có muốn gả cho nam thần làm vợ hay không!

Ném Đường Cao tới nhà ga, Mục Duẫn Tranh không vội vã về nhà, mà đi đường vòng qua mấy thương trường còn buôn bán mua một ít đồ vật, thuận tiện nhìn xem tình huống nội thành.

Trong thành phố có mấy địa điểm bán lương cố định, Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn, mỗi địa điểm có một liên quân nhân duy trì trị an. Giá lương vẫn là năm đồng một cân, nhưng giới hạn số lượng vô cùng nghiêm trọng. Nam tử ngoài mười tám tuổi mỗi ngày một cân lương, nữ nhân cùng nhi đồng mỗi ngày 6 lượng. Đây là số lượng ăn không đủ no cũng sẽ không đói chết. Cố định mỗi tuần chở lương tới, cư dân trong thành dựa vào giấy căn cước mua một tuần lương.

Mục Duẫn Tranh vừa vặn tới gặp ngày phóng lương thứ hai, cách khá xa xa nhìn đội ngũ xếp hàng mua lương thật dài, yên lặng đóng cửa sổ, lái xe về nhà.

Tống Hi trơ mắt nhìn quan quân nhà hắn đem sức lao động dùng tốt nhéo ra khỏi nhà, sau khi xe lái đi càng thêm luyến tiếc. Sức lao động thật tốt a, không sợ bẩn không sợ mệt, chịu khổ nhọc dễ xoa nắn, việc gì cũng có thể làm, đáng tiếc không phải nhà bọn họ.

Chu dì buồn cười nhìn Tống Hi, sờ sờ hai gấu con bên cạnh:

- Mặt trên mặc kệ, chúng nó làm sao bây giờ?

Tống Hi nhất thời khổ mặt. Đem tin tức hai gấu con báo lên, gọi thật nhiều lần mới gọi được không nói, bên kia cũng không cấp cho lời chắc chắn, đã vài ngày cũng không ai đi xuống, xem ra mặt trên tính toán mặc kệ hai khối thịt non này.

Tống Hi ôm một gấu con, trạc trạc lên người nó – là vị trí của mật gấu, còn sờ tay gấu non nớt, thở dài:

- Nhỏ như vậy chỉ biết ăn cơm không thể làm việc, đem toàn bộ bột sữa dê của tôi đều ăn sạch, mật gấu lại không thể dùng, tay gấu cũng không thể ăn, đây là thường tiền hàng a!

Chu dì:

- !

Đột nhiên Tống Hi nở nụ cười, nói:

- Trần Tiểu Bàn nói cần đưa tới một ít dầu ma dút cùng mầm móng cho tôi, hai ngày nữa sẽ đưa xuống đây. Loại động vật bảo hộ này đương nhiên cần giao lên cho chính phủ mới đúng!

Gần đây lão nhân thường xuyên lên phát biểu trên kênh tin tức, họ Trần!

Đây đúng là ý kiến hay!

Tống Hi nhất thời nhẹ nhàng hơn, tìm một tiểu lồng sắt đem hai gấu con nhét vào, chờ đợi nộp lên chính phủ.

Lúc Mục Duẫn Tranh trở lại, Tống Hi đang trạc gấu con chơi, quay đầu hỏi:

- Anh đã về rồi!

Trái tim buồn bực suốt một đường của Mục Duẫn Tranh nhất thời liền yên tĩnh trở lại, trầm mặc đi qua, đem người ôm chầm lấy, thở dài một hơi.

Tống Hi vỗ vỗ sau lưng Mục Duẫn Tranh. Tuy nói cho tới bây giờ không ai nói cho hắn nghe tình huống bên ngoài, ngẫm lại cũng biết sẽ không tốt bao nhiêu. Cư dân trong trấn còn phải vào thôn tìm việc kiếm lương thực, trong thành sẽ càng thêm hỏng bét. Loạn thế hình phạt nặng, hiện tại kẻ cướp bóc giết người toàn bộ xử bắn công khai trước mặt dân chúng. Từ mùa đông lên, quảng trường đối diện đại lầu bách hóa đã chấp hành hai lần tội chết.

Nhà ấm nông trường đông bắc mùa thu hoạch lớn, lương thực còn chưa vào kho đã lên xe vận chuyển tới những địa phương thiếu lương nghiêm trọng nhất trong cả nước. Địa phương có thu hoạch như chỗ bọn họ không có phần lương thực này. Trong huyện một mực phái người xuống nông thôn quyên lương hay thu mua, tuy rằng thu hoạch ngày càng ít nhưng vẫn không hề ngừng lại. Dù sao có thể được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hôm sau Trầm Việt tới nhà, nói:

- Hai năm trước trong huyện thu một miếng đất lớn, nguyên lai chuẩn bị xây nhà xưởng, hiện tại thu xếp làm thủy tinh nhà ấm đâu!

Tống Hi nói:

- Đó là chuyện tốt, trồng hoa màu có thời kỳ sinh trưởng ngắn, chỉ cần cung cấp đủ phân bón một năm hoàn toàn trồng được ba đợt. Hiện tại người trong trấn chạy cũng chạy rồi, dân cư không nhiều, hơn nữa còn thu thuế là có thể hỗn được đồ ăn đầy bụng.

Nhưng tài chính trong huyện cũng không còn tiền, phía trước vài lần dùng tiền mua lương đều do chính tài chính huyện bỏ tiền ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui