Sống Sót Tại Mạt Thế

Mấy lỗ nhỏ trên quần áo đều là bị khói dầu đốt cháy. Trong lòng Tống Hi mềm nhũn, liền tiến lên đo lường cho trưởng quan.

Chán ghét hút thuốc lại thích khói thuốc lá cũ, Mục trưởng quan luôn thỏa mãn chút sở thích nho nhỏ của Tống bác sĩ, mỗi ngày đều phải ở trước mặt hắn hút hai điếu thuốc lá, sợ lưu lại miệng thối bị ghét bỏ, hút xong rồi còn phải lập tức chạy đi đánh răng.

Đo lường xong, Mục Duẫn Tranh liền đem người ôm chặt lấy.

Tống Hi đứng không nhúc nhích, hôn lên cằm Mục Duẫn Tranh một cái, hôn một miệng râu ria, nói:

- Tôi giúp anh cạo râu đi!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Trầm mặc ngoan ngoãn ngồi xuống cho người cạo râu, cạo khô không có bọt cạo râu hay dùng nước cạo.

Cạo râu xong, Tống Hi nắm cằm của Mục Duẫn Tranh nâng lên, lại hôn một cái.

Hai tay Mục Duẫn Tranh luôn ôm chặt eo Tống Hi không buông ra, ngẩng mặt cho người hôn, cực kỳ phối hợp. Vừa phối hợp vừa ngắm trên giường, tự hỏi ban ngày đem người đẩy ngã có bao nhiêu khả năng.

Trầm Việt ở bên ngoài quát to:

- Nam thần nam thần, chỉ của anh đây, thật nhiều chỉ, tôi còn mua mỗi loại một nhan sắc.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Trầm mặc đứng dậy, ra cửa hành hung chiến hữu.

Trầm Việt cực kỳ ủy khuất. Giữa ban ngày ban mặt, ai biết đội trưởng lại dục cầu bất mãn, trận đòn này thật không có đạo lý!

Quần áo mới là chiếu theo hình thức quân trang cũ của Mục Duẫn Tranh làm. Toàn bộ quá trình đều làm bằng tay.

Sáng sớm hôm sau Mục Duẫn Tranh mặc vào quần áo mới, đi một vòng ra sân trước rồi sân sau, khoe khoang một phen.

Đường Cao cùng Trầm Việt trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Hi, quả thật quỳ!

Nam thần biết làm quần áo!

Nam thần lại biết làm quần áo!

Tuy nói may giỏi đều là nam, nhưng mà, đó là nam thần a!

Là nam thần chỉ dùng một cây ngân châm là có thể cứu vớt thế giới!

Nam thần không gì làm không được a!

Nam thần tài giỏi vĩ đại cao lớn tới như vậy, bảo người thường như bọn họ phải sống như thế nào chứ!

Trong khoảnh khắc đó, Đường Cao cùng Trầm Việt lại lật đổ tam quan tiến hành trọng tổ lại lần nữa.

Hai thanh niên khiếp sợ bao nhiêu không cần nói, ba lão nhân cũng sợ ngây người. Nhất là Chu dì cùng Đường dì, hai người họ biết dệt áo len đan cũng đã vượt qua thật nhiều người cùng lứa tuổi, hiện tại một thanh niên hơn hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn con của các nàng một ít chỉ dùng một buổi tối liền làm xong một bộ quần áo, vẫn còn là quân trang khó khăn lớn như vậy!

Hai trung niên phụ nhân đều có chút hỗn độn.

Mục Duẫn Tranh đem quần áo mới khoe khoang một trận, rất nhanh cởi ra thu vào.

Tống Hi nói:

- Mặc đi, mặc do giặt rồi tiếp tục thu lại.

Tuy nói anh mặc chưa được một giờ, nhưng cũng đã mặc qua rồi đâu, cứ như vậy thu lại, thật bẩn a!

Mục Duẫn Tranh lại mặc vào – lão bà là một người yêu sạch sẽ, thật thương cảm.

Mục Duẫn Tranh mặc quần áo mới tròn ba ngày, cũng bị Đường Cao cùng Trầm Việt trừng suốt ba ngày.

Tống Hi đem mấy cuộn vải cùng tài liệu may vá toàn bộ đưa tới cho Chu dì cùng Đường dì.

Đường Cao cùng Trầm Việt đều nhìn mẹ của mình, trong lòng không có quá lớn chờ mong.

Áp lực tâm lý của hai người mẹ cũng có chút lớn. Việc này hai nàng không am hiểu.

Tống Hi thật hài lòng tài nghệ của mình. Quả nhiên quan quân nhà hắn mặc quân trang vẫn là đẹp nhất, tuy rằng chất liệu vải khác nhau, nhưng làm ra vẫn ngay ngắn đoan chính, phi thường có hình dáng.

Mặc ba ngày quần áo mới, cởi ra xong Mục Duẫn Tranh trực tiếp dùng tay giặt sạch, ủi thẳng lại treo trong tận cùng tủ quần áo, bên cạnh còn treo một kiện áo lót da sói cùng một kiện áo lót da dê.

Chu dì cân nhắc hai ngày sẽ không làm, đem cuộn vải xếp lại nhét vào trong tủ treo quần áo.

Đường dì cũng thu lại vải dệt của hai cha con Đường Cao.

Hai đứa con trai không dám nói nhiều, Đường thúc thì không vui, cũng mở miệng nói bạn già một đôi lời.

Đường dì rõ ràng đem dụng cụ đưa cho lão đầu nhà nàng:

- Cho ông làm, may giỏi đều là đàn ông!

Đường thúc qua tay đem cho con của hắn, nói:

- Đứa con, là lúc con hiếu thuận cha của mình!

Đường Cao:

- !

Thật muốn khóc.

Dưới quầng sáng không gì làm không được của nam thần bao phủ xuống, nam hài tử như hắn không có giá trị còn sống!

Đội trưởng rõ ràng cũng vô dụng như mình, nhưng đội trưởng có thể gả cho nam thần không có gì mà làm không được! Không biết nam thần có nguyện ý dâng thêm một phòng tiểu thiếp.. kỳ thật ưu điểm của hắn vẫn còn có rất nhiều đâu! Hắn làm quan chăn heo làm cũng tốt lắm..

Đường Cao đem hai khối vải dệt cuốn lại, nhét dưới nệm ghế, nhắm mắt làm ngơ.

Một ngày nào đó tiểu Đa tuần tra lãnh địa đi vào phòng nhỏ, tìm được hai khối vải dệt nhiều nếp nhăn, cảm thấy được thật mềm, không chút do dự mang đi đệm ổ chó.

Mười tám tháng Giêng, trong thôn lại có người tới đổi đồ vật.

Lần này là hàng hải sản, mấy làng chài vùng duyên hải phía đông kết bạn tới.

Bởi vì băng xuyên ảnh hưởng, làng chài dùng cơm ven biển đều bị đả kích thật lớn. Bên này còn đỡ, nhưng nước ấm giảm xuống, mặt biển phía nam đều kết băng.

Vẫn là liên trưởng giữ nhà, còn lại mọi người đi xem náo nhiệt.

Cá tôm đông lạnh, cá khô không biết giống, tôm khô bóc vỏ, rong biển cải trắng, sò hến, chủng loại không ít.

Đồ vật đều là thứ tốt, giá cả không mắc lắm. Một cân cá tôm đông lạnh đổi năm cân lương thực, một cân tôm khô bóc vỏ cùng cá khô đổi mười lăm cân lương thực, một cân tôm khô đổi hai cân lương thực, một cân rong biển đổi ba cân lương thực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui