Sống Sót Tại Mạt Thế

Tống Hi cúi đầu, trầm mặc thật lâu, nói:

- Hai nhà ấm kia tôi không cần nữa.

Mọi người đều trầm mặc. Hai nhà ấm quả thật bị biến thành thật bẩn thỉu, bên trong đều là lão nhân cùng nhi đồng ở lại, nhi đồng còn nhỏ, lão nhân lớn tuổi cũng không biết giữ gìn sạch sẽ, hơn nữa trời lạnh còn lười nhúc nhích, không phải là càng ở càng bẩn thỉu hay sao. Nhưng trong đất cũng không giống như trong nhà, còn là tường thủy tinh, chỉ cần rửa sạch chà xát phun thuốc sát trùng lại sạch sẽ. Nhà ấm thủy tinh, đồ vật mắc như vậy, sao có thể nói không cần thì không cần đâu!

Tống Hi cúi đầu, nói:

- Nhi đồng đi tiểu dưới mặt đất, mùi vị thật nặng. Lão nhân cũng không chú ý, trực tiếp phun đàm, chỉ dùng đáy giày cọ cho qua.

Việc này ở nông thôn là việc vặt, tùy ý là thấy được, hơn nữa là ở trong đất cũng không phải trong nhà.

Nhưng ở trước mặt người luôn yêu sạch sẽ chú ý, thật sự là cách ứng người.

Càng khỏi nói với tính tình như Tống Hi.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc nhìn Tống Hi. Truyện Quân Sự

Đường Cao nhanh chóng nghĩ tới sản lượng ba mẫu nhà ấm thủy tinh, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đường thúc ho khan một tiếng, nói:

- Hai nhà ấm kia, bỏ qua mấy tháng mùa đông, một năm hai lứa trừ bỏ nộp thuế, còn có thể dư không ít, đổi than đổi vật dùng hàng ngày đều dư dả.

Tống Hi thoáng do dự, nói:

- Tôi nghĩ đem bốn mẫu còn lại toàn bộ xây nhà ấm thủy tinh, chủ tịch huyện còn thiếu tôi một nhân tình, hỏi hắn cần một nhà ấm vẫn có thể.

Hiện tại toàn bộ nhà xưởng chế tạo nhựa cùng thủy tinh đều thuộc quốc hữu, cũng như là than đá gẩy xuống từng cấp bậc, trong huyện luôn có cách thức của trong huyện. Lần trước chữa bệnh từ thiện trong huyện cũng cứu qua thật nhiều người, còn cho một đám thuốc, chủ tịch huyện xem như thiếu nhân tình của hắn.

Mọi người không nói. Bốn mẫu một năm chỉ gieo được một lứa, bị khí hậu ảnh hưởng quá lớn, so sánh với nhà ấm sản lượng thấp làm người bóp cổ tay.

Tống Hi nói:

- Tôi suy nghĩ, rõ ràng hào phóng một chút, đem ba mẫu nhà ấm kia đều cho trong thôn. Sau này bọn hắn muốn dùng thế nào thì dùng, làm ruộng cũng tùy ý, có thể kéo nước trong giếng của tôi. Về phần mùa đông ai ở ai không thì do trong thôn quyết định. Đương nhiên chuyện đốt than tự bọn hắn gánh vác, tôi sẽ không quản.

Mọi người nhìn Tống Hi.

Tống Hi nói:

- Bốn mẫu kia tôi nhận thầu, nguyên bản không muốn xây nhà ấm là vì sợ mùa màng không tốt sợ thay đổi chính sách nên bị thu hồi, tỷ như di dân chẳng hạn. Hiện tại ném ra ba mẫu nhà ấm, bốn mẫu có ba mẫu xem như là lương thực khẩu phần của tôi, còn lại một mẫu, chỉ cần bên nhà ấm còn dựng lên, ai dám hó hé một câu thử xem.

Đường thúc gật đầu:

- Đúng là đạo lý này.

Tống Hi nói:

- Hiện tại nước biển dâng lên, trời ấm băng tan chỉ sợ sẽ càng thêm rõ ràng, nói không chừng vùng duyên hải phải hướng đất liền di dân. Nơi này của chúng ta không cao không thấp không nhiều không ít, rất có thể sẽ an bài di dân lại đây. Hiện ở trong thôn cơ hồ không có đất trống, có thể nhận thầu cũng ngày càng ít. Gia đình A Cổ Lạp cũng là nhờ thôn trưởng từ trong tay người thuê bao cứng rắn khu ra tới, còn nháo một trận không thoải mái, tôi cùng Lý Lâm cũng bị dính líu vài câu.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Một năm trồng hai lứa, trước trồng bắp vàng, tiếp tục trồng khoai tây khoai lang, lưu trữ nộp thuế đổi than. Xong rồi giao cho thôn trưởng, theo đông tới xuân, tùy tiện bọn hắn dùng, tự chuẩn bị than đá.

Mọi người đồng ý gật đầu, Tống Hi chỉ đành gật đầu theo, lại âm thầm quyết định, đồ vật do hai nhà ấm kia trồng ra nhất định phải làm ký hiệu để riêng, đánh chết cũng không ăn.

Lúc này Đường Cao kinh hãi hét một tiếng:

- Có điện!

Có điện! Từ mùa đông năm trước gặp bạo tuyết cắt điện cuối cùng đã mở điện, tâm tình người trong thôn cũng tốt lên. Có điện, sau này làm gì cũng phương tiện hơn. Tỷ như dùng nước. Mỗi nhà trong thôn đều có giếng, bình thường dùng máy bơm nước, cúp điện liền bị tội. Cả thôn chỉ có nhà Tống Hi có điện, toàn bộ thôn dùng nước cơ hồ đều rút nước từ trong giếng của hắn. Mỗi ba ngày rút nước một lần, một lần một giờ, tự mình đi gánh nước. Trời lạnh, khiêng một gánh nước đi chưa bao xa đã bị đông cứng lại. Dùng nước không phương tiện, cơ hồ mọi nhà chỉ gánh nước dùng cho sinh hoạt ăn uống, về những địa phương cần dùng nước khác, trước phòng sau phòng hứng chậu tuyết băng tan thành nước đem sử dụng.

Trời dần ấm lên, tới giữa tháng năm mùa xuân gieo trồng cũng bắt đầu.

Tống Hi mang theo tiểu Đa vào núi một lần, trở về thở dài:

- Tình huống trong núi không tốt lắm, rất nhiều cây cối chưa xanh tươi trở lại, phỏng chừng bị chết cóng không ít. Sau khi tuyết tan có người vào núi, hai lão hổ cũng không thấy, phỏng chừng lần trước nghe được tiếng súng là xong rồi. Không có lão hổ uy hiếp, có chút dã thú cũng đi ra. Tôi nhìn thấy một ít phân sói, không nhiều lắm, có lẽ chỉ đi qua thăm dò.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Buổi chiều trong thôn có sáu hộ di dân mới đến, tổng cộng mười ba người.

Sáu hộ, mười ba người?

Tống Hi ngạc nhiên.

Mục Duẫn Tranh:

- Là từ đông bắc tới, chỉ có thanh tráng.

Đông bắc, chỉ có thanh tráng.

Người già cùng nhi đồng đây?

Tống Hi trầm mặc. Mùa đông năm trước quá lạnh, thôn bọn họ cũng vượt qua được, mấy thôn xung quanh có thôn nào mà không chết người! Nơi này còn như vậy, càng khỏi nói phương bắc càng lạnh hơn, mãi tới gần đây đông bắc mới khôi phục lại giao thông.

Mười ba người di dân tạm thời được an bài trong đại đội, nhà cùng đất vườn chưa có tin tức, lão thôn trưởng nhanh sầu chết. Hiện tại không có chỗ nào bán thủy tinh hay bạt xây nhà ấm, trong thôn cũng không có nhà trống, cũng may trời dần ấm có thể tạm thời ở lại đại đội đối phó. Nhưng xa xa không đủ, trong thôn chỉ còn ba mươi mấy mẫu, sớm đã cho nhận thầu ra ngoài trồng hoa màu, bây giờ tuyệt đối không thu lại được. Hơn nữa dù thu được cũng không đủ phân chia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui