Sống Sót Tại Mạt Thế

Lão thôn trưởng lập tức không thể nằm yên, ngày hôm sau liền giãy dụa gọi người đưa mình chuyển vào phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm. Hai con trai của hắn luân phiên bồi giường, hai cháu trai ban ngày cũng ở cùng, dự bị có việc làm chân chạy.

Tống Hi đem một ngày ba bữa của lão thôn trưởng bao hết, tự mình làm.

Ánh mắt người cả nhà đều tràn đầy thâm ý.

Chia ăn bữa cơm thừa thứ nhất của ông nội hai cháu trai sắc mặt cũng vi diệu – trong cháo rõ ràng thả thịt, vì sao lại có ý vị như là nước rửa chén!

Lão thôn trưởng nằm bệnh ngày thứ ba, tân thôn trưởng tới cửa. Lý Văn Hải, chừng ba mươi tuổi, là thời gian trẻ trung khỏe mạnh, một đám cán bộ thôn đẩy tới đẩy lui đẩy lên người hắn. Người này khá tròn trịa, trước kia làm cán bộ thôn cũng không đắc tội người, người lại tuổi trẻ, luận uy vọng chỉ sợ thêm mười hắn cùng một chỗ cũng không sánh bằng một mình lão thôn trưởng.

Sự tình trong thôn trước nay Tống Hi luôn mặc kệ, hiện tại tự nhiên cũng không quản, mỗi ngày trừ bỏ sắp xếp chuyện trong nhà chính là chủ yếu điều dưỡng thân thể cho lão thôn trưởng.

Hai cháu trai lão thôn trưởng mỗi ngày đều đi qua, có khi cùng ông nội trò chuyện, càng nhiều thời điểm là hỗ trợ làm việc trong nhà ấm của Tống Hi, tới giờ cơm thì bỏ chạy về nhà ăn cơm.

Tống Hi thở dài:

- Từ mùa đông năm trước tới bây giờ, bọn nhỏ ở trong nhà lắc lư gần một năm, cũng không biết khi nào thì mới có thể khai giảng. Chậm trễ lâu như vậy, trước kia học tri thức không biết còn nhớ được bao nhiêu! Tỷ như là Na Nhật Tùng, cũng đã năm thứ tư, tiếp qua nửa năm có thể tốt nghiệp, như bây giờ, hộ khẩu cúp trong trường học, trong thôn không chia đất vườn, cũng là gian nan. Kim Bảo cùng Lý Tinh Hoa còn đỡ, mặc kệ tốt nghiệp hay không, đều là người trong thôn, đất còn trong tay, còn có thể trồng thêm vài năm.

Lưu Kim Bảo liên tục gật đầu:

- Tôi xem như nhặt tiện nghi. Hiện tại đất thiếu, nếu chỉ có một mình tôi thì khẳng định sớm bị thu trở về. Trong thôn chúng ta còn có nhiều người đến trường còn chưa tốt nghiệp, cũng có tốt nghiệp rồi, đều nắm chặt đất trong tay, mọi nhà đều không dễ nói chuyện, trong thôn cũng không thể lưu đem việc tôi họ khác đem ra nói tới nói lui.

Nói xong lại đỏ mặt:

- Tiểu Tống ca, tôi cùng Chân Chân xem như là định xuống rồi, đầu tháng sau đại định, Chân Chân còn nhỏ, mẹ vợ tôi nói qua hai năm kết hôn.

Tống Hi ngẩn ngơ:

- Lý Chân Chân, con gái của Lý Đại Niên? Nha đầu kia mới bao nhiêu chứ, còn trung học đi!

Lưu Kim Bảo nghiêm mặt:

- Chân Chân nhỏ hơn tôi một tuổi, thi trường sư phạm trong thành phố chúng ta, theo lý năm nay nên tốt nghiệp.

Tống Hi lại ngẩn ngơ, cực kỳ u buồn:

- Tôi còn nhớ rõ nha đầu kia lúc ở trung học tay chân mặt đông lạnh đến nhà tôi lấy thuốc, bây giờ đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Thời gian thật quá nhanh, tôi cũng già nhanh như vậy.

Bên cạnh càng già hơn Mục trưởng quan lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Kim Bảo.

Tống Hi nói:

- Chờ tôi mang tiểu Đa vào núi đi dạo, tranh thủ bắt con đại heo rừng trở về, đến lúc đó cho cậu một chân heo, đoán chừng tới ngày đãi tiệc cho mẹ vợ cậu làm đáp lễ.

Ánh mắt Lưu Kim Bảo đều sáng, đưa tay vào túi lấy ra giấy viết phiếu nợ - con rận càng nhiều nợ càng nhiều cũng không có gì lo, bất chấp thôi!

Mục trưởng quan nhìn chằm chằm Lưu Kim Bảo, ánh mắt thập phần lãnh khốc.

Lưu Kim Bảo cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Mục Duẫn Tranh mặt lạnh ra cửa, đem con chó mập đang ngủ gật phơi nắng kéo ra sân sau đánh một trận.

Tống Hi mang theo tiểu Đa ở trong núi bốn ngày mới trở về, bắt hai con heo rừng.

Vẻ mặt Tống bác sĩ ghét bỏ:

- Heo rừng đều chạy vào trong núi sâu, tìm thật lâu mới tìm được một đám, bị tiểu Đa đuổi rơi vào đống bùn lầy, miễn cưỡng chọn hai con sạch sẽ nhất, nhưng hơi nhỏ một chút.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc nhìn hai con heo rừng hấp hối, sau một lúc lâu thở dài một hơi.

Đường Cao dắt lấy dây thừng trói heo, cực kỳ đau lòng. Một đám thịt heo biến thành hai con còn nhỏ như vậy, bệnh thích sạch sẽ chẳng hạn, thật sự là rất thiếu đánh! Chuồng heo trong nhà còn trống đâu, đây là tương lai thật lâu cũng không có thịt heo ăn a! Bệnh thích sạch sẽ là bệnh, cần trị liệu! Nam thần vì sao lại buông tha trị liệu!

Mục Duẫn Tranh đem hai con heo đều giết, cắt lấy hai chân sau cùng thịt mông, hiển nhiên là lưu cho Lưu Kim Bảo.

Lưu Kim Bảo tha thiết mong chờ nhìn Mục Duẫn Tranh, cực kỳ cảm động:

- Chị dâu thật tốt, tôi không bao giờ tiếp tục chê anh bộ dạng đen!

Mục Duẫn Tranh lại muốn đem Lưu Kim Bảo chặt ra như chặt thịt heo.

Lưu Kim Bảo nhanh chóng mang theo chân heo chạy mất. Ngày mai đại định, hiện tại không mời nổi mâm cỗ, có hai chân heo cũng đủ mặt mũi. Hiện tại có bao nhiêu gia đình cưới vợ ở trên bàn cơm nhìn thấy có thịt a, lại có bao nhiêu gia đình trực tiếp đem người vợ đưa về nhà dập cái đầu xem như đã kết hôn a!

Tiến vào cuối tháng chín, trên mặt thôn dân đều mang theo vẻ cười. Năm nay mùa màng không sai, trừ bỏ nhiệt độ không khí thấp hơn thường năm vài lần cũng được xem như mưa thuận gió hòa, hoa màu trong đất mọc được không tệ. Chỉ cần bón phân đầy đủ, bắp đều là hai trái, hạt mẩy vô cùng, mắt nhìn thấy qua vài ngày là có thể thu. Nhiều gia đình đều đã thu khoai lang, thu hoạch có cao có thấp, chỉ nhìn xem có bỏ được bón phân hay không. Có bốn năm ngàn cân, cũng có giống như Toàn Căn thúc bảy tám ngàn cân.

Ngày một tháng mười, Tạ Tình sinh một đứa con gái.

Tống bác sĩ đỡ đẻ.

Đỡ đẻ trở về, Tống bác sĩ thật hỏng mất:

- Tôi là đông y a, vì sao phải quản nữ nhân sinh con! Đám kia không hạn cuối, có hiểu hay không nam nữu bảy tuổi không ngồi chung một chiếu!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đường Cao trộm liếc nguyên bộ dụng cụ sinh nở mà nam thần đặc biệt hỏi từ bệnh viện huyện khoa phụ sản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui