Tống Hi ngồi ở trước cửa sổ sát đất ôm tiểu Đa phơi nắng, đang buồn ngủ, nghe được một câu này, tỉnh.
Đúng vậy, còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó ăn uống sẽ không lo, cái gì cũng không sầu.
Ngày gian nan nhất cũng đã qua, khí hậu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Người sống sót thật vất vả giãy dụa cũng chứng kiến được hi vọng.
Tai nạn đã qua, ngày lành còn có thể xa sao?
Chuyện xưa đã xong, ngày tháng của Tống bác sĩ cùng Mục trưởng quan vẫn còn tiếp tục.
Nhưng mà tắt đèn không cho xem.