Lý Bảo Cương siết chặt nắm tay nghe răng rắc:
- Chỉ bằng em đánh không lại anh!
Hai anh em cứ thế ở ngay bên cạnh ruộng vườn của Tống Hi đánh nhau một trận, em trai bị anh trai ép tới không thể lật người, vì thế nhìn cha mình mãnh liệt gào:
- Cha, con của cha khi dễ người cha cũng không quản quản!
Lý Toàn Căn hút thuốc lá cười hắc hắc nhìn hai đứa con, cười xong nói:
- Để anh của con đi thôi, anh của con sức lớn, có thể cõng thêm nhiều thứ trở về.
Trong núi có không ít đồ vật đáng giá, trong nhà giảm bớt hai nhà ấm gieo trồng, có thêm chút tiền thu cũng tốt, hai đứa con trai đều đang chờ cưới vợ đâu, phòng cho con út còn chưa xây đâu!
Lý Bảo Cương đắc thắng, đem em trai kéo lên phủi bùn đất dính trên người.
Lý Bảo Điền vô cùng ủy khuất, tội nghiệp nhìn Tống Hi:
- Tiểu Tống ca..
Tống Hi quyết đoán cự tuyệt:
- Trong núi thật sự có bầy sói, số lượng cũng không ít. Tôi nhìn thấy đàn heo rừng cũng hơn mười con, hiện tại hẳn cũng đã có heo con, heo mẹ có con cũng không phải đùa giỡn.
Lý Bảo Điền căm giận trừng mắt nhìn anh của mình.
Lý Bảo Cương nhất châm thấy máu:
- Ngay cả anh mà em cũng đánh không lại, đánh thắng được heo mẹ sao?
Lý Bảo Điền càng biệt khuất.
Lý Toàn Căn nhìn con út cười hắc hắc, quay đầu nhìn Tống Hi nói:
- Buổi tối tới nhà ăn cơm, đừng làm, Trương Lượng tặng hai khối thịt, tôi đôn đậu hủ ăn!
Nói xong lấy ra mười đồng đưa cho con út:
- Đi mua mấy khối đậu hủ, còn dư cho con.
Lý Bảo Điền nhận tiền, vui vẻ đi nhà Lý Tam Pháo mua đậu hủ. Mua năm đồng, còn dư năm đồng lưu trữ ngày mai mua chân gà, không cho anh trai ăn!
Tống Hi nói:
- Thúc, tôi đem mầm bắp về đút cho dê ăn trước, tắm rửa xong liền qua.
Lý Toàn Căn nói:
- Vậy cậu nhanh lên, nhớ phải đi qua, tôi để thím của cậu chiên vài quả trứng, trong nhà còn có cà chua đâu!
Tống Hi đem mầm bắp về nhà đút cho dê, tắm rửa xong cầm một khối thịt bò trong tủ lạnh, ra cửa cọ cơm.
Cọ cơm xong trở về trời đã tối đen.
Đem đồ ăn còn dư bỏ vào trong tủ lạnh, Tống Hi chuyển hai vòng trong phòng khách, cũng không có việc gì làm đành phải tiếp tục xem sách thuốc.
Nửa đêm hạ một trận mưa không lớn, rất nhanh liền ngừng.
Trời còn chưa sáng, Tống Hi còn đang đánh quyền, ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.
Thanh âm Lý Bảo Cương có chút vội vàng:
- Tiểu Tống, trời mưa, nhanh vào núi!
Tống Hi mở cửa nhìn thấy Lý Bảo Cương võ trang đầy đủ vẻ mặt hưng phấn, yên lặng cúi đầu. Nam tử hiền như khúc gỗ nửa chết nửa sống bị thất tình, đi đâu rồi!
Tống Hi hỏi:
- Anh xác định hôm nay sẽ không mưa?
Lý Bảo Cương khựng người gật đầu:
- Xác định, tối hôm qua tôi nghe dự báo thời tiết!
Tống Hi trầm mặc.
Lý Bảo Cương nói:
- Bảo Điền ăn cơm xong sẽ đi qua xem nhà cho cậu.
Tống Hi:
- Ăn gì chưa?
Lý Bảo Cương:
- Chưa.
Tống Hi đem thức ăn còn thừa hôm qua hâm lại, mang lên bàn:
- Ăn no mới có khí lực lên núi.
Bên ngoài núi còn dễ đi, sâu hơn thì không còn đường, đi thật cố sức.
Lý Bảo Cương ngồi xuống ăn cơm.
Cơm nước xong Tống Hi thu thập đồ vật cần mang theo, nhìn bàn ăn hỗn độn hắn xoay người muốn đi – nếu Bảo Điền tiểu đệ cần tới giữ nhà, vừa vặn thuận tay giúp rửa chén.
Lý Bảo Cương vác giỏ theo sát Tống Hi tinh thần phấn chấn cùng vào trong núi.
Tống Hi xem qua đồ vật mà hắn mang theo. Giỏ là loại giỏ làm bằng cành liễu dùng chứa cà chua, nếu chứa đầy lên tới 150 cân, bên trong còn có hai bao tải một túi da rắn cùng một lớn một nhỏ hai bó dây thừng.
Bởi vì cần đợi Lý Bảo Cương, tốc độ của Tống Hi cũng chậm hơn rất nhiều.
Ánh mắt Lý Bảo Cương luôn sáng ngời. Mới đi được nửa ngày thời gian, hắn liền chứng kiến vài con thỏ cùng chim trĩ, đáng tiếc hiện tại không thể bắt, đợi lúc về phải bắt nhiều hơn một ít. Hiện tại thịt rừng giá tốt lắm, bán được tiệm ăn tiền bạc trong tay cũng khoan khoái hơn một ít.
Giữa trưa dừng lại ăn cơm trưa.
Tống Hi vung tiểu đao.
Lý Bảo Cương chạy đi nhặt về một con thỏ, cũng không cần Tống Hi làm gì, tự mình ngồi xổm bên dòng suối xử lý sạch sẽ, lấy ra nồi thiết nhỏ cùng đồ gia vị rất nhanh nấu lên.
Tống Hi hít hít mũi, thật thơm!
Lý Bảo Cương rải rác nhặt được mấy cái nấm, chọn mấy đóa lớn nhất rửa sạch ném vào trong nồi, mùi thịt càng thơm.
Tống Hi lật sọt lấy ra bánh nướng áp chảo, cuốn một cái, liền cắn. Bánh nướng là do Toàn Căn thím làm, mỡ rất nhiều, ăn thật thơm, bỏ thêm vài ngày cũng không hư, dùng vào núi ăn cơm là đủ rồi.
Ăn xong tiếp tục đi tới, Tống Hi cực kỳ hài lòng với nồi thịt thỏ, Lý Bảo Cương cũng hồi ức không thôi, một đường đi một đường ngắm nghía bụi cỏ.
Không bao lâu, hai người tìm được địa phương có nấm đấu tiên.
Lý Bảo Cương nhanh tay nhanh chân hái cái nấm mập mạp nhất, cực kỳ cao hứng:
- Bộ dạng cái nấm này ghê gớm thật!
Tống Hi hái mấy đóa liền lấy thảo dược, đối với tốc độ cái nấm sinh trưởng rất vừa lòng. Lần trước đến còn nho nhỏ, rốt cục trong rừng thật ẩm ướt, trời lại đủ ấm, nghĩ tới những địa phương có nấm khác cũng như thế. Chỉ tiếc mấy chỗ lớn nhất thì ở vị trí quá sâu trong núi, không thể dẫn người đi qua.
Lý Bảo Cương chỉ hái lớn, nhìn tiểu cái nấm ánh mắt sáng:
- Còn nhỏ lưu lại, đợi trưởng thành lại đến.