Không bao lâu ngoài cửa có tiếng xe vang, binh sĩ giáp nháy mắt nghiêm túc lên, chờ xuất phát.
Tống Hi nhìn về hướng quân dụng Hammer ngoài cửa lớn.
Cửa xe vừa mở ra, một đoàn mao nắm tuyết trắng khổng lồ nháy mắt lăn đi ra.
Ánh mắt Tống Hi bá một chút liền sáng.
Khuôn mặt nghiêm túc của binh sĩ giáp nhất thời biến đổi, khom người hướng mao nắm ngoắc:
- Victor, bên này, bên này, Trầm ca nhớ cậu muốn chết!
Victor cực kỳ nhanh vọt vào trong sân, chạy tới cách binh sĩ giáp không xa mạnh mẽ nhảy lên.
Binh sĩ giáp dang rộng hai tay chờ mong ôm lấy Victor thân ái.
Victor trực tiếp lướt qua đỉnh đầu binh sĩ giáp, đồng thời hai chân sau mạnh mẽ đạp một cái, chuẩn xác rơi vào trong lòng Tống Hi. Ngăn trở tiểu Đa tìm phá hư bác sĩ, đều là người xấu!
Tống Hi đem con chó mập ôm vào lòng, trong mắt đều là ý cười.
Binh sĩ giáp nằm úp sấp mặt dưới đất, đầu nâng lên, hai dòng máu mũi mãnh liệt mênh mông.
Mục Duẫn Tranh nhìn xem thân hình Tống Hi vững vàng không nhúc nhích, nhìn nhìn lại chiến hữu ngu xuẩn bị con chó mập đá gục xuống, yên lặng quay đầu. Một trăm năm mươi cân thể trọng hơn nữa còn chạy băng băng đụng tới, lực đánh vào tới như vậy mà hạ bàn vẫn ổn, mẹ nó, Tống bác sĩ quả thật không phải là người!
Tống Hi ôm con chó mập đi vào nhà, cực kỳ vui mừng:
- Tiểu Đa đi vắng, mấy ngày nay cơm thừa thật nhiều, sớm đến vài ngày thì tốt rồi, thịt hoẵng đã ăn hết, cha cậu đôn thịt hoẵng ăn thật ngon đâu!
Hai chân trước của Victor bái trước ngực Tống Hi, tỳ cằm lên vai hắn, nhìn qua cha của nó:
- Gâu gâu gâu!
Cha, tiểu Đa muốn ăn thịt hoẵng!
Mục Duẫn Tranh giả bộ không phát hiện, ngồi xổm xuống trạc trạc chiến hữu ngu xuẩn nằm rạp dưới đất không dậy nổi, có chút lo lắng:
- Còn sống không?
Binh sĩ giáp yên lặng giả chết.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Một con chó đều có thể đem cậu làm gục xuống, trở về huấn luyện gấp bội.
Binh sĩ giáp tiếp tục giả vờ chết.
Nhìn theo một người một chó đi xa, Mục Duẫn Tranh nói:
- Đương nhiên, có thể tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Binh sĩ giáp nháy mắt đứng dậy, vội vàng kính lễ, nhanh chân chạy ra cửa. Chảy nhiều máu mũi như vậy, nếu không chạy sẽ bị rót thuốc! Thuốc của nam thần cũng không phải gió to cạo tới, cần tiết kiệm!
Mới chạy tới cửa lớn, chỉ nghe nam thần nói chuyện:
- Đứng lại.
Đầu gối binh sĩ giáp mềm nhũn, nhất thời chạy không nổi. Hắn cứng ngắc quay đầu lại, chứng kiến nam thần cũng không bưng thuốc, lúc này mới thấy yên lòng. Mới vừa thả lỏng chỉ thấy trong tay nam thần có thêm cây ngân châm thật dài, sau đó bàn tay nam thần nhoáng lên, đâm nhiều lỗ trên người hắn.
Tống Hi thu châm thì trên người binh sĩ giáp mới ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn gượng cười lau mồ hôi, di, máu mũi ngừng chảy, thật không hổ là nam thần, một cây ngân châm cứu vớt thế giới!
Trong mắt binh sĩ giáp nhất thời lóe lên ánh sao, quyết đoán ngồi ngay trên mặt đất ôm đùi nam thần, khóc lóc om sòm:
- Nam thần, anh nhất định phải thu tôi làm đồ đệ, đồ đệ tuy tư chất không tốt, nhưng tôi thật hiếu thuận đâu!
Tống Hi sinh sôi đem người xé mở, nói:
- Tôi không thu đồ đệ, nhưng nếu tôi có rảnh có thể tấu cậu một chút.
Binh sĩ giáp mừng rỡ:
- Tốt tốt, nam thần mau tới tấu tôi đi! Cầu một ngày tấu ba bữa!
Mục Duẫn Tranh đã không đành lòng tiếp tục nhìn, tiến lên níu lấy chiến hữu ngu xuẩn nhét vào trong xe đóng cửa lại, đồng thời hạ lệnh:
- Lái xe!
Xe sưu một chút chạy ra ngoài.
Binh sĩ giáp thò đầu qua cửa sổ, còn đang kêu:
- Nam thần nhanh tới tấu tôi a! Nhất định nhất định đó, đừng quên, tôi gọi là Trầm Việt, Trầm Việt!
Victor ngậm chậu ngồi một bên, nhếch miệng cười:
- Gâu gâu gâu gâu!
Ngu xuẩn thấu!
Tống Hi nhìn Victor.
Victor lập tức ngậm chậu rỗng chạy tới:
- Gâu gâu gâu gâu!
Phá hư bác sĩ, tiểu Đa bị ngược đãi, phá hư cha không cho tiểu Đa ăn cơm, còn động một chút lại gia bạo tiểu Đa!
Tống Hi liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:
- Trong nhà còn có nửa chân heo, cho cha của cậu đôn miến ăn.
- Gâu gâu!
Victor hướng Mục Duẫn Tranh kêu một tiếng, ngậm chậu vui vẻ đi theo phía sau Tống Hi.
Mục Duẫn Tranh bi ai phát hiện địa vị gia đình của mình lại tiếp tục giảm thấp.
Người bị trọng thương cũng đã có thể đứng dậy.
Bộ đội đi tới vài người.
Tống Hi cũng không nói nhiều, chỉ lấy phương thuốc cùng thuốc pha chế sẵn đưa ra.
Toàn bộ hành trình Mục Duẫn Tranh đứng phía sau Tống Hi, chỉ cần những người đó lộ vẻ mặt gì khác thì hắn liền nghiêm mặt nhìn sang, ánh mắt hung ác.
Mấy người kia xem xong đã đi, kể cả hai bác sĩ.
Mục Duẫn Tranh đem những gì bọn họ mang đến chỉ cần dùng được đều giữ lại.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh. Trưởng quan, ngài thật không phải xuất thân là thổ phỉ sao? Ngay cả di động mà tài xế mới mua cũng có thể trưng dụng, tay đen như vậy được chứ?
Mục Duẫn Tranh đem di động cướp được đưa cho Tống Hi:
- Đưa cho anh.
Đây là điện thoại đơn giản nhất dễ dùng nhất mà trước mắt có thể tìm được, chỉ cần chỉ số thông minh đạt tới 60 là có thể dùng – lẽ ra người ta mua chuẩn bị đưa cho cha mình bởi vì trúng gió không thể nhúc nhích sử dụng.
Tống Hi yên lặng tiếp nhận:
- Đa tạ.
Mục Duẫn Tranh còn nói:
- Tôi nói anh có thể trị di chứng bị trúng gió với hắn.
Tống Hi nhìn qua Victor, chỉ Mục Duẫn Tranh:
- Áp hắn!
Di chứng trúng gió rất khó trị, phải từ từ, đó là một quá trình lâu dài cùng gian khổ. Tống Hi tỏ vẻ, không muốn ở trong nhà có thêm một lão nhân xa lạ bị liệt nửa người.
Victor dũng mãnh bổ nhào về hướng cha của nó.