Thiếu niên được đút một chén thuốc, đang mơ màng ngủ. Người lớn đang cầm một chén nước gừng ngồi nơi đó ngẩn người. Tống Hi không thể không cảm thán thể chất thật tốt của người ta. Nói tới hắn là thuần dương thân thể, nguyên bản cũng mạnh khỏe, nhưng hiện tại lại sợ lạnh vô cùng.
Hắn đứng dậy đi làm điểm tâm.
Tống Hi cầm mấy bao bánh chẻo bán thành phẩm đông lạnh mang ra, hỏi:
- Tôi ăn hai bao, anh ăn bao nhiêu?
Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn, nói:
- Ba bao.
Tống Hi bỏ hai bao bánh chẻo lên bếp lò, dùng lò vi ba nấu ba bao, còn bỏ thêm mỗi nồi hai quả trứng.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn bánh chẻo.
Tống Hi nói:
- Tổn thương do giá rét không khó trị, tôi làm cấp cứu, anh tốt nhất nên đi bệnh viện chính quy nhìn xem, trình độ của tôi có hạn, thuốc cũng không đầy đủ, em trai anh còn nhỏ, thân thể lại yếu, đừng chậm trễ.
Mục Duẫn Tranh dừng đũa, do dự nói:
- Bệnh của Duẫn Tĩnh, hai mươi năm trước Tống tiên sinh từng trị qua một lần.
Tống Hi dừng một chút nói:
- Để tôi tìm xem còn có phương thuốc hay không, nói không chừng còn lưu lại.
Mục Duẫn Tranh mừng rỡ.
Tống Hi nâng tay cắt đứt lời nói của hắn:
- Xong rồi thì đi đi thôi, thừa dịp hiện tại tuyết còn không lớn thì còn có thể đi. Nơi này mùa đông tuyết lớn sẽ phong tỏa núi.
Nói xong, thu thập chén đũa của mình đi lên lầu lật xem ghi chép của cha nuôi. Có phương thuốc, Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng sao chép một phần. Hắn cũng có thể chữa bệnh cho đứa bé kia, nhưng thật phiền toái – hắn không phải bác sĩ, vì sao phải tự làm phiền đâu!
Cầm phương thuốc xuống lầu, chỉ thấy đứa nhỏ cũng đã tỉnh lại, đang dựa vào sô pha để anh trai đút cho ăn.
Mục Duẫn Tranh có chút xấu hổ:
- Thấy anh luôn không đi xuống, tôi nấu một bát mì.
Tống Hi nhìn thoáng qua, hít một hơi thật sâu, thật thơm! Sờ sờ bụng, cũng có chút hối hận ăn điểm tâm quá sớm. Ở trước mặt bát mì thịt bằm rau cải tươi, bánh chẻo đông lạnh nháy mắt bị giây thành cặn bã.
Mục Duẫn Tranh tiếp nhận phương thuốc, tỉ mỉ xếp lại bỏ vào trong túi, luôn mãi nói lời cảm ơn, lại quay đầu đút cơm cho em trai.
Mục Duẫn Tĩnh nghiêng đầu xem xét Tống Hi, ấp úng chào hỏi:
- Chào buổi sáng bác sĩ ca ca, tôi gọi là Mục Duẫn Tĩnh!
- Chào buổi sáng.
Tống Hi khẽ gật đầu, nhìn nhìn quần áo trên người hai anh em. Quần áo đều là của hắn, lớn thì mặc thấy nhỏ, nhỏ thì mặc thấy lớn, nhìn thật không hài hòa.
Lưu lại hai anh em trong phòng khách, Tống Hi ném thêm vài cục than vào bếp lò, đi ra sân sau cho dê ăn, lại quét tuyết trên chuồng dê cùng tiểu nhà ấm.
Trở lại phòng ở, hai anh em cũng đã thu thập xong.
Tống Hi nhìn thấy bên ngoài không ngừng rơi tuyết, hỏi:
- Hai người đi như thế nào?
Tuyết lớn như vậy, chỉ sợ xe không vào được.
Mục Duẫn Tranh cau mày, xe của hắn lúc nửa đêm đã ném ở ngoài thôn rất xa, trừ phi tuyết ngừng, bằng không thật là có vài phần khó xử.
- Có thể hay không..
Mục Duẫn Tranh mở miệng.
Tống Hi trực tiếp cắt đứt:
- Không có phòng trống.
Toàn bộ đều nhồi vào vật tư.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, nói:
- Tôi có thể nằm dưới đất, chỉ cần cấp cho Duẫn Tĩnh địa phương nằm ngủ là được, chờ tuyết dừng chúng tôi lập tức đi.
Nói xong còn liếc qua sô pha chỗ em trai đang ngồi.
Mục Duẫn Tĩnh nháy mắt nhìn Tống Hi.
Tống Hi yên lặng đối diện hai anh em một lát, quay đầu:
- Tự hai người tìm địa phương ngủ đi, mền quản đủ.
Hai anh em liền dàn xếp trên sô pha trong phòng khách.
Nếu không đi, việc bị tổn thương do giá rét vẫn tiếp tục trị liệu. Cả buổi sáng Tống Hi ở trong dược phòng phía tây, thẳng tới khi bụng thầm thì kêu lên.
Tới giờ cơm trưa, Tống Hi sâu kín nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Trong tủ lạnh cái gì cũng có.
Mấy ngày gần đây hắn luôn ăn lẩu chua cay, mặt nổi đầy mụn chính là chứng minh.
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi trong chốc lát, đứng dậy đi vào bếp.
Nấu cơm, xào thịt, trứng chiên cà chua, còn có cháo thịt bằm cho người bệnh.
Tống Hi nhìn thấy hai món ăn có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên được ăn món nóng kể từ sau khi cha nuôi rời đi. Nếm một ngụm, toàn bộ thực phẩm đông lạnh trong tủ lạnh đều bị giây thành cặn bã.
Tống Hi liên tiếp thêm ba chén cơm.
Đến cuối cùng Mục Duẫn Tranh cũng không tiếp tục vươn đũa lên mâm đồ ăn.
Ăn ngon ăn no!
Tống Hi rất hài lòng.
Ba ngày sau, tuyết ngừng, tiểu bệnh nhân cũng bắt đầu vui vẻ.
Tống Hi chui trong tiểu nhà ấm trồng đậu giác. Hắn cầm xẻng nhỏ cách 30cm thì đào một cái lỗ, đào xong cứ tính một loại rau trồng hai luống. Toàn Căn thúc nói một lần ba bốn hạt giống là đủ rồi, rốt cục là ba hay bốn đây? Vì thế một hố ba hạt, kế tiếp bốn hạt, a, không cẩn thận thêm một hạt, nhanh chóng nhặt đi ra.
Mục Duẫn Tĩnh ngồi xem người trồng đậu giác, trên tay còn cầm một củ khoai lang nướng cắn thơm nức.
Giằng co hơn một giờ, Tống Hi rốt cục trồng xong một luống, lại tưới luống cải dầu cùng rau chân vịt bên cạnh, véo một ít cải dầu, kêu Mục Duẫn Tranh quay vào nhà ăn cơm.
Còn chưa ăn cơm trưa xong, bên ngoài vang lên tiếng gầm rú.
Mục Duẫn Tranh buông đũa nói:
- Mấy ngày nay đa tạ chiêu đãi, chúng tôi cần phải đi.
Mục Duẫn Tĩnh bái sạch cơm trong chén, hỏi:
- Ca ca, hiện tại đi sao?