Đường Cao cực kỳ sùng bái. Nam thần chính là nam thần, ôm một con chó mập khổng lồ nặng 165 cân còn không ngừng loạn củng còn có thể đi vững chắc như vậy.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor hai mắt rưng rưng, liều mạng cọ tới cọ lui trên người Tống Hi. Tiểu Đa luyến tiếc phá hư bác sĩ, tiểu Đa thích nhất phá hư bác sĩ, phá hư bác sĩ cũng phải thích nhất tiểu Đa!
Mục Duẫn Tranh mặt đen đi lên nhéo Victor. Nhéo một chút, không nhúc nhích, mặt càng thêm đen. Mẹ nó, trở về nhất định phải cưỡng chế giảm béo cho con chó mập này, đến một lần béo mười lăm cân, chích thuốc kích thích cũng chưa nhanh như vậy!
Tống Hi đưa cho Đường Cao quyển bút ký, mặt trên là bản ghi chép trị liệu chi tiết cùng phương thuốc cần dùng.
Đường Cao rưng rưng tiếp nhận, mặc quần áo bệnh nhân chống gậy kính lễ Tống Hi. Kính lễ xong, rưng rưng mở miệng:
- Nam thần, con thỏ của tôi.
Tống Hi:
- Lưu địa chỉ giúp cậu gởi, bưu phí khấu trừ trong tiền lương của đội trưởng cậu.
Mục Duẫn Tranh nhất thời liền cứng ngắc lại. Thẻ tiền lương, Tống bác sĩ không có ý định trả cho hắn sao? Những ngày trong người không có đồng nào, làm sao mà qua!
Tống Hi mỉm cười:
- Khi nào trả đủ tiền ăn uống sau khi thương thế của anh đã lành thì khi đó tới lấy lại thẻ tiền lương.
Kháo! Làm sao mà trả nổi! Cũng không phải hắn muốn mỗi ngày ăn thịt! Món thịt rừng trong núi đắt tiền vô cùng a, đều còn sống đâu, hắn chỉ là một binh sĩ nghèo, bán hắn cũng ăn không nổi!
Tiễn hai người cùng một con chó rời đi, trong nhà Tống Hi lại an tĩnh lại. Cũng tốt, đỡ phải cả ngày đuổi theo tiểu Đa nhặt lông chó. Con chó đang ở kỳ thay lông, còn lớn như vậy, thật sự khó nuôi!
Trên trực thăng, cả người Mục Duẫn Tranh áp khí thật thấp, còn chưa đi xa đã biến thành kẻ nghèo hèn còn mắc nợ buồn thiu, đả kích thật nặng.
Đường Cao nhịn không được, nhỏ giọng nói:
- Đội trưởng, hiện tại tiền lương đại trù rất cao!
Tối thiểu còn cao hơn làm binh sĩ luôn nằm trên lưỡi đao liếm máu động một chút lại mất nửa cái mạng như bọn họ.
Mục Duẫn Tranh nhìn Đường Cao, sâu kín mở miệng:
- Loại sự tình này cậu hẳn nên nói sớm một chút.
Bây giờ nói còn có ích lợi gì, thẻ ngân hàng cùng mật mã sớm đưa cho người ta! Hơn nữa hắn dám nói, di động cùi bắp của Tống bác sĩ hiện tại tuyệt đối không khởi động máy!
Cả người Mục trưởng quan đều tối tăm.
Tống Hi cũng rất tối tăm.
Bởi vì hai người một con chó vừa mới đi thì có khách tới cửa.
Hắn còn chưa thu thập xong tâm tình bị thương vì bị bắt chia lìa với tiểu Đa cùng đau lòng vì bị mất đại trù đâu!
Khách thật có tiền.
Ngoài cửa ba chiếc xe, mỗi chiếc còn đắt tiền hơn mỗi chiếc.
Tống Hi cảm thấy xe bán tải của mình là tốt nhất, phương tiện dùng vào thực tế còn chứa được nhiều hàng, ra cửa thậm chí trải đệm giường còn biến thành phòng xe.
Một đám người vây quanh hai người.
Một người trong đó, Tống Hi cũng không có xem tiểu thuyết trên mạng, bằng không hắn sẽ biết được gọi là điệu thấp xa hoa. Lúc này Tống Hi chỉ cảm thấy người này thật chói mắt kim quang, toàn thân đều là tiền.
Người kia nhìn lại, một thân khí chất quỷ dị đáng khinh đập vào mặt, nhãn cầu rất linh hoạt, nhưng mà tử khí quá nặng. Tử khí cũng không phải đến từ thân thể, mà đến từ thái độ trong nhân sinh của hắn.
Tống Hi bắt mạch cho người này, rất nhanh liền buông ra, nói:
- Muốn trị bao nhiêu tiền?
Điệu thấp xa hoa cười khẽ:
- Anh xác định chúng ta nói ngay chỗ này?
Nơi này chính là cửa lớn.
Tống Hi vội vàng đem người lĩnh vào cửa. Hắn có dự cảm, làm xong một lần này, ăn uống vài năm cũng không sầu.
Điệu thấp xa hoa lôi kéo đáng khinh tử khí đi vào cửa ngồi trên sô pha, nhìn quanh phòng khách sơ sài nói:
- Tôi trước tiên muốn nghe báo giá.
Tống Hi nói:
- Mười vạn tám vạn, thân thể khỏe mạnh. Trăm tám mươi vạn, thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh.
Điệu thấp xa hoa sắc mặt nhất thời liền thay đổi:
- Tiên sinh, mượn từng bước nói chuyện.
Tống Hi đem người dẫn tới sân sau, dứt khoát nói:
- Thân thể có vấn đề. Vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng sau đó bổ dưỡng không sai cũng nhìn không ra. Mãi tới khi cắt đứt một cái thận mới toàn diện bùng nổ. Hiện tại chỉ sợ đi vài bước liền suyễn, gió thổi cảm mạo thì chết sống vẫn không khỏe mạnh được, tự thân của hắn đã không còn bao nhiêu lực miễn dịch.
Ánh mắt điệu thấp xa hoa có chút đỏ lên, vẫn hỏi:
- Còn gì nữa không?
Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:
- Tử khí trên người hắn rất nặng, loại tử khí này không quan hệ bao nhiêu tới thân thể, mà là thái độ nhân sinh của hắn. Nhìn kỹ, ánh mắt của hắn giống như một mực trào phúng, kỳ thật hắn căn bản không diễn cảm. Anh đừng vội, tôi không phải nói hắn muốn chết, mà là, hắn không biết mình vì cái gì còn sống.
Điệu thấp xa hoa trầm mặc.
Tống Hi cảm thấy hiện tại hắn thật bi thương, vì thế cũng không nói chuyện, cùng theo trầm mặc. Mới vừa mất đi tiểu Đa cùng đầu bếp, hắn cũng rất bi thương.
- Tôi tên là Bạch Cẩn Chi, bên trong là anh trai tôi, Bạch Chân, người S thị.
Hồi lâu điệu thấp xa hoa thu liễm diễn cảm, mở miệng.
Tống Hi khẽ gật đầu:
- Tống Hi.
Bạch Cẩn Chi do dự một thoáng:
- Tống lão tiên sinh?
- Mùa thu năm trước cha tôi mất.
Bạch Cẩn Chi không nói, tựa hồ đang đánh giá thực lực của Tống Hi, qua đã lâu mới quyết định:
- Sau này liền nhờ tiểu Tống tiên sinh.
Tống Hi gật đầu:
- Được thôi.
Hai người trở lại phòng khách, Tống Hi chỉ Bạch Chân:
- Có biết làm cơm?
Bạch Chân ngây người.
Bạch Cẩn Chi lắc đầu. Gia đình như bọn họ, làm sao có thể tự mình xuống bếp!
Tống Hi tiếp tục gật đầu:
- Chúc mừng anh, không lâu trong tương lai anh sẽ có một vị huynh trưởng đại trù thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh.