Lý Đại Niên dẫn con gái Lý Chân Chân đến tận cửa hỏi thăm thuốc trừ bệnh rôm sởi.
Tống Hi nhìn thấy có chút quáng mắt. Tiểu cô nương trẻ tuổi, rôm sởi lộ ra đầy cổ cùng mặt, càng khỏi nói những địa phương có quần áo che lại.
Tống Hi điều chế cho một ít thuốc, để cho người ta mang về nấu nước ấm tắm rửa. Nghĩ nghĩ lại điều chế thêm một ít, mùa hè này chỉ sợ sẽ có không ít người cần loại thuốc này.
Đợi người đi rồi, Bạch Chân ôm ngực lui trên sô pha liên tục hít sâu:
- Bác sĩ, bác sĩ, tôi bị chứng bệnh sợ mật độ dày, mau đến cứu mạng!
Tống Hi đưa tay sờ soạng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Bạch Chân một cái, hài lòng gật đầu:
- Quả nhiên tốt rồi, trên mặt rốt cục có chút huyết sắc.
Bạch Chân ngượng ngùng che mặt:
- Bác sĩ muốn làm gì người ta? Có người nhìn thấy đâu!
Bác sĩ bức bách hắn tiến vào núi sâu không một bóng người (săn thú), cởi quần áo của hắn (ngâm thuốc tắm), sờ toàn thân hắn (matxa huyệt vị), còn động một chút lại kéo tay hắn (bắt mạch), làm nhiều điều như vậy mà vẫn không cấp công đạo chính thức – không danh không phận, bác sĩ ngài rốt cục có ý tứ gì a!
Từ ngượng ngùng nháy mắt biến thành phẫn nộ.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Bệnh viện nhà ai chạy đến, còn không bắt về chích ngừa đi!
Victor:
- Gâu gâu!
Tiểu đệ, chủ nhân nhà cậu thật là ngu!
Bạch Chi Chi:
- Gâu gâu gâu!
Lão đại nói rất đúng, chủ nhân nhà tôi thật ngu ngốc, còn xây tiểu biệt thự cho tôi đâu!
Victor nhìn ổ chó sơ sài của mình nơi góc tường, không lên tiếng.
Một ngày lại một ngày trôi qua, thời tiết càng thêm nóng nực. Bên ngoài không có một tia gió, vừa nóng vừa khô cháy. Mặt đất nức nẻ, nơi nơi đều hô thiếu nước, khô cạn.
Giếng nước trong thôn đã không chỉ có một nhà không xuất nước.
Giếng nước ở sân trước nhà Tống Hi cũng đã sớm không có nước, hiện tại đều dùng nước trong giếng sâu sân sau, miệng giếng kia lúc trước đào sâu 48m, hiện tại mặt nước vẫn còn rất ổn định, nhưng không quá mạnh như ngày trước.
Bạch Cẩn Chi mang theo trợ lý cùng bảo tiêu đi tới thì vừa lúc mất điện.
Mấy người vừa từ trong xe bước ra nháy mắt nóng chảy mỡ.
Bạch Cẩn Chi:
- Mau mở điều hòa.
Chẳng qua bao tiền điện.
Bạch Chân:
- Bị cúp điện, vừa mới ngừng.
Cầm hai khăn lông ướt, một đưa cho em trai, một đưa cho Đinh trợ lý.
Bạch Cẩn Chi một tay đón một cái khăn, cùng nhau lau mặt.
Đinh trợ lý:
- !
Ông chủ thật ngây thơ! Hắn lại cầm hai khăn ướt khác mà Bạch Chân tiếp tục đưa qua cùng lau mặt, vừa lau vừa nhìn Bạch Chân mỉm cười. Đại thiếu gia quả nhiên tốt hơn rất nhiều, thật tốt!
Bạch Cẩn Chi cũng nhìn ra anh trai biến hóa, vừa cao hứng liền sờ chi phiếu trong túi tiền, ký tên xong mới nhớ nơi này không thu, liền bỏ lại trong túi quay đầu nhìn Tống Hi:
- Nơi này thường xuyên cúp điện?
Nóng như vậy, không có điều hòa anh trai làm sao chịu được!
Tống Hi:
- Lần đầu tiên.
Nhưng khẳng định không phải lần cuối cùng. Nóng như vậy, các nơi dùng điện tăng vọt, nhất thời không đủ cung cấp, địa phương công suất quá lớn hỏng mất cũng có khả năng. Ở tiểu địa phương như nông thôn, các hạng phương tiện cũng không được hoàn thiện như trong thành.
Lúc này điều hòa chợt vận chuyển.
Bạch Chân:
- Có điện!
Thật tốt quá, đêm nay có thể đúng hạn đổi chương mới!
Mục Duẫn Tranh từ sân sau đi ra:
- Chuẩn bị cho tốt, máy phát điện có chút tật xấu, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, dầu ma dút cũng không nhiều.
Tống Hi còn chưa kịp mở miệng, Bạch Cẩn Chi tài đại khí thô đem chi phiếu mới ký tên xong đưa cho Đinh trợ lý:
- Đi làm.
Đinh trợ lý nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, ở trong lòng trộm mắng to. Làm cái rắm! Qua tay liền giao cho trợ lý nhị.
Từ khi trên trấn cúp điện thì trợ lý nhị đã bị nóng chảy mỡ, thật vất vả lên xe được thổi chút điều hòa, lại được an bài làm chân chạy, vẫn là do chướng ngại lớn nhất trên con đường thăng chức của hắn công đạo xuống cho hắn! Nhưng có thể không đi sao, nóng nực đại thiếu gia làm sao bây giờ! Sẽ bị nhị thiếu gia sung quân!
Trợ lý nhị ủ rũ đi ra ngoài, tìm nửa ngày thời gian đem mình phơi nắng thành cục than mới làm tốt rồi.
Trợ lý nhị yên lặng điểm khen cho chính mình.
Tống Hi không chút khách khí đổi mới phương tiện điện lực.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Mấy ngày nữa tôi cho người đưa tới dầu ma dút.
Tống Hi càng hài lòng. Chỗ của hắn không thể không có điện, nhất là tầng hầm phía tây. Cho dù là Đông y, có thật nhiều đồ vật cũng cần dùng dụng cụ.
Về phần tránh nóng, trước hết cọ của kim búp bê, bản thân của hắn vẫn có thể chịu được nóng nực.
Trời quá nóng, Tống Hi cũng không tiện để cho người ta ở ngoài trời dựng lều trại, đem phòng bên cạnh phòng phía đông thu thập đi ra. Đã có sẵn điều hòa, chỉ cần lắp đặt là có thể dùng, mấy người chen chúc một phòng tạm thời ở đi! Dù sao mấy ngày nữa là có thể đem bọn hắn đuổi ra ngoài.
Bạch Chân tự giác cho rằng chỗ dựa vững chắc của mình đã đến, gan liền lớn, nhảy lên nhảy xuống còn hoạt bát hơn cả Bạch Chi Chi nhà hắn.
Bạch Cẩn Chi chỉ luôn mỉm cười nhìn thấy. Bao nhiêu năm rồi không gặp anh của hắn có sức sống bắn ra bốn phía như vậy, lúc trước người anh một cước bóng đá đem hắn đá gục xuống, thật lâu không thấy.
Đinh trợ lý cúi đầu tháo xuống kính mắt xoa xoa.
Bạch Chân xông vào bếp nấu cơm, rất nhanh bưng ra bốn món ăn một món canh. Trứng chiên cà chua, đậu giác xào thịt, thịt bò xào hành tây, dưa chuột trộn, canh bí đao.