Lý Bảo Cương đã lái xe chở heo rừng đi Trương gia kênh rạch, Tống Hi mang người nâng lên sọt rổ khoai lang quay về nhà, đưa khoai lang vào hầm.
Đôi mắt Bạch Chân lóe sáng dựa vào bên người Tống Hi.
Động tác của Mục Duẫn Tranh mười phần rõ ràng đem người tách rời ra.
Bạch Cẩn Chi đem anh trai kéo tới bên người mình ngồi xuống, nhìn Mục Duẫn Tranh, ngẫm lại mấy bảo tiêu bên ngoài của mình, nhất thời cảm thấy chênh lệch thật lớn, từ khắp đủ mọi mặt.
Gánh vác mặt trời chói chang làm việc cho tới trưa, khẩu vị của mọi người cũng không tốt lắm.
Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua bánh đúc đậu trở về.
Đinh trợ lý điều chế gia vị, còn ướp lạnh một chút, ê ẩm lành lạnh thập phần khai vị.
Bạch Chân một hơi ăn hai chén còn chưa tận hứng.
Bạch Cẩn Chi nhìn anh trai muốn khóc. Đã bao lâu, anh trai của hắn mới có được thể lực tốt như vậy, khẩu vị lớn hơn như vậy, ăn cơm cũng có thể không cần kiêng kỵ nóng lạnh.
Bạch Chân ngậm muỗng nhìn Tống Hi:
- Còn muốn ăn!
Tống Hi không cho:
- Không cần ăn nhiều lắm, buổi chiều nấu tim heo cho anh ăn, bằng không ăn không vô.
Bạch Cẩn Chi quyết định lúc thanh toán tiền chữa bệnh còn phải bao thêm lì xì đỏ thẫm.
Cơm nước xong, mọi người đi ngủ trưa, Tống Hi ngồi xuống thăng đường thẩm vấn hai con chó.
- Hai cậu làm sao đi trêu chọc heo rừng?
Tống Hi hỏi.
- Gâu gâu gâu gâu!
Husky cũng không thông minh như vậy, chỉ nhìn qua lão đại của nó.
- Gâu gâu gâu gâu!
Victor.
Đều do tiểu đệ mới thu quá ngu ngốc, đem heo con của người ta cắn chết còn muốn điêu trở về ăn thịt kho tàu.
Tống Hi nghe không hiểu gâu gâu tinh ngữ, cũng không cần phải hiểu, chỉ góc tường:
- Đều đi phạt đứng, hôm nay đều không có thịt ăn!
Victor ủ rũ mang theo tiểu đệ đi phạt đứng. Nhân lúc Tống Hi lên lầu, đem tiểu đệ ngu xuẩn hung hăng đánh một trận.
Bạch Cẩn Chi mặt dày mày dạn chen lên giường của anh trai ngủ trưa.
Bạch Chân đạp hắn mấy đá:
- Buổi chiều, nóng muốn chết!
Bạch Cẩn Chi hậm hực bò xuống giường, chờ anh trai đã ngủ lại bò đi lên, đem người kéo vào trong lòng. Di, trên lưng anh trai lại có thêm thật nhiều thịt! Bác sĩ thật biết nuôi người! Phải cấp thêm tiền lì xì, nhất định!
Chạng vạng, Lý Bảo Cương lái xe đi Trương gia kênh rạch, đem thịt heo rừng chở về.
Tống Hi nhìn nhìn, những phần hắn muốn đều đầy đủ. Năm mươi cân thịt, đã cắt ra, năm cân một phần. Tim heo đặt riêng, đuôi heo cũng thu thập sạch. Ngoài ra còn có một đầu heo, nửa phiến xương sườn, hai móng heo, gan heo, da lợn năm sáu cân sạch sẽ.
Tống Hi nở nụ cười. Người Trương gia làm việc phúc hậu, sẽ không để cho hắn có hại. Tuy rằng thịt heo rừng cùng thịt heo nhà giá cả khác nhau, nhưng có thể đáp lên nhiều đồ vật như vậy, người ta nhiều nhất chỉ kiếm tiền vất vả.
Tống Hi cầm năm cân thịt một móng heo lại chặt gần nửa xương sườn đưa cho Lý Bảo Cương, lại dùng túi gói mỗi phần năm cân thịt làm cho Lý Bảo Điền làm chân chạy đưa tới nhà người ta.
Đinh trợ lý cùng Mục Duẫn Tranh liếc nhau, đồng thời đi tới lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, mỗi người chiếm một bếp lò.
Bạch Chân căm giận:
- Đều đi ra ngoài, phòng bếp là của tôi!
Bạch Cẩn Chi:
- !
Ca, đừng như vậy, chúng ta mặc kệ việc nặng này.
Tống Hi đốt bếp lò nơi sân sau, kêu:
- Bạch Chân lại đây, nấu tim heo cho anh.
Bạch Chân vui vẻ chạy tới, vừa nhìn tài liệu tràn đầy bên cạnh, ánh mắt đều sáng. Bác sĩ vừa muốn phóng đại chiêu! Thật tốt quá, đều giao cho Bạch đại trù đi!
Tống Hi chiếu phối phương thuốc thiện đem Bạch Chân chỉ huy xoay quanh.
Bạch Cẩn Chi cũng ở bên cạnh, trong tay cầm khăn tay nhỏ, vây quanh anh của hắn giúp lau mồ hôi.
Tống Hi:
- !
Tiểu hỗn đản Victor lại trộm đồ vật! Vì sao hắn giấu chỗ nào cũng bị con chó mập kia điêu đi ra!
- Né tránh, vướng chân vướng tay!
Bạch Chân đem em trai đá văng ra. Không có ánh mắt, không thấy mặt bác sĩ đều đen sao? Còn lấy ra làm gì! Lại bị xé toang làm sao bây giờ! Nghĩ tranh thêu hai mặt nơi nào cũng có sao!
Tống Hi phụng phịu:
- Nhớ kỹ phối phương sao? Sau này nửa tháng một lần, cần nghiêm khắc dựa theo phối phương, cam đoan đem anh bổ được trong trắng lộ hồng hôm nay ba mươi sang năm hai mươi tám.
Bạch Chân lắp bắp:
- Bác, bác sĩ, tôi mới mười tám!
Thanh âm Tống Hi cứng ngắc:
- Hai mươi lăm, tôi sờ qua. Một phen tuổi còn ngớ ngẩn như vậy, thế giới chỉ có một mình anh là đóa kỳ ba!
Bạch Chân bị đả kích lớn:
- Bác sĩ, kỳ ba không phải dùng như vậy.
Tống Hi hồi tưởng những từ ngữ hơi có vẻ kỳ quái, tuyển một cái:
- Cực phẩm?
Bạch Chân ôm ngực yên lặng bỏ mình. Tự tay dạy bác sĩ lên mạng, mình chính là ngu ngốc!
Tống Hi đem phối phương thuốc thiện xếp lại bỏ vào trong túi.
Bạch Chân nhanh chóng kêu:
- Đợi một chút bác sĩ, tôi còn chưa nhớ kỹ phối phương.
- Nha.
Tống Hi yên lặng nhìn khăn tay nhỏ trong tay Bạch Cẩn Chi. Muốn phối phương, đem khăn tay đổi, trở về sẽ đem toàn bộ những thứ sốt ruột này đều thiêu hủy.
Bạch Cẩn Chi thấy Tống Hi nhìn mình, nhất thời chợt hiểu, bác sĩ đây là muốn tiền đâu! Vì thế vung tay lên, tăng thêm một nửa tiền đặt cọc.
Tống Hi khu ra khăn tay nhỏ trong tay Bạch Cẩn Chi, ném phối phương thuốc thiện, đi rồi.
Qua đã lâu, Bạch Chân tê tâm liệt phế rống một tiếng:
- Em trai ngu xuẩn, trả lại khăn thêu hai mặt cho tôi!
Bạch Cẩn Chi gian nan đem anh trai ôm trở về phòng, lại bưng thuốc thiện nấu xong đi vào, tự hỏi mua về khăn tay thêu hai mặt kia cần tốn bao nhiêu tiền, mình phải bận rộn làm việc bao lâu mới kiếm được trở về.
Sáng hôm sau, Tống Hi gõ cửa phòng Bạch Chân, nói:
- Nhân lúc còn sớm các anh nhanh chóng khởi hành đi, nếu không trời lại nóng.