Lý Bảo Điền nhìn anh trai, cảm thấy cha mẹ mình lại cố chấp. Đồ vật đều là tiểu Tống ca mang đến, tiểu Tống ca cũng không phải nuôi không nổi, cha mẹ đau lòng làm gì! Con chó tài giỏi như vậy, bắt chim trĩ đuổi con thỏ như chơi, bản thân cũng có thể nuôi sống được chính mình, đều có thể ăn thịt mỗi ngày đâu!
Cọ bữa cơm, ăn không hết còn lượn một nửa về nhà, Tống Hi cảm thấy được hôm nay quả thật thập phần viên mãn. Buổi chiều, mang theo tiểu Đa đi nhà Lý Kỳ lấy da thỏ tiêu xong, đi ngang quầy bán quà vặt lại mua một hũ rượu đế chừng mười cân.
Da thỏ xử lý thật không sai, xúc cảm tốt lắm, làm thành quần áo hẳn là thật ấm áp.
Lão thái thái mang sang một chén lớn bánh bao cấp cho Tống Hi ăn.
Tống Hi không khách khí ăn một miếng, cảm thấy hương vị thật không sai, liền cầm thêm một cái, còn lấy thêm một cái cho tiểu Đa.
Lão thái thái cười híp mắt cầm túi nhựa sạch sẽ đem phần bánh bao còn lại đưa cho Tống Hi.
Tống Hi không chút khách khí nhận lấy, cầm hơn mười trương da thỏ đi ra:
- Cấp cho chú làm mũ da cùng bao tay.
Sau đó cũng không đợi người từ chối, cầm bánh bao khiêng bao tải mang theo tiểu Đa chạy mất.
Da thỏ chỉ tùy tiện nhét lung tung, tràn đầy túi. Lý Kỳ xử lý xong xếp được chỉnh tề, bao tải nhất thời gọn hơn một mảng lớn. Da không ít, Tống Hi tặng cho thôn trưởng, tặng cho Lý Bảo Điền, còn lại cầm về nhà.
Trở về nhà không bao lâu, Lý Tam Pháo khiêng khay đậu hủ tới cửa.
- Tiểu Tống a, hôm kia cậu đưa tới đệm giường bằng da thật tốt quá, lão gia tử mỗi ngày nửa đêm đều bị nóng tỉnh, từ khi bắt đầu mùa đông cũng không còn nghe được tiếng rên rỉ đâu!
Lý Tam Pháo rất cảm kích, lão gia tử không gây sức ép, đám con cháu cũng an tâm hơn.
Tống Hi mỉm cười chờ đoạn dưới.
Lý Tam Pháo vẻ mặt vừa khổ:
- Vì vậy cha vợ của tôi cũng biết, lại muốn tôi làm cho ông ấy một bộ, hôm qua còn cho vợ tôi cầm năm trăm đồng trở về. Năm trăm, đủ không?
Tống Hi nói:
- Tam Pháo ca, không phải tôi keo kiệt. Đó là da sói, địa phương chúng ta tìm không được, phải phí khí lực thật lớn tôi mới lấy được hai, còn dùng thuốc rót thật lâu. Tổng cộng được hai đệm giường, một bộ ở chỗ lão gia tử nhà anh, một bộ đưa cho hai vợ chồng Toàn Căn thúc dùng. Đừng nói năm trăm, dù là năm ngàn năm vạn, chỗ này của tôi cũng không có, đây không phải vấn đề tiền bạc.
Lý Tam Pháo nhất thời liền ngồi không yên. Đệm giường kia quả nhiên ngửi được mùi thuốc đông y, lúc ấy không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ tiểu Tống tiêu tiền không ít. Hắn cũng không nên vì nghe người vợ khuyến khích vài câu thì đến đây mở miệng, hôm nay là hắn nghĩ sai rồi. Cha vợ mắng vài câu thì cứ mắng thôi, hắn còn có thể châm ngòi cho người vợ ly dị mình sao, cũng đã có hai đứa con rồi đâu!
Tống Hi cũng không muốn làm cho người ta khó xử. Con người của Tam Pháo ca không sai, nói chuyện làm việc đều nhanh nhẹn, ăn đậu hủ nhà hắn cũng không tốn tiền, còn thường xuyên giúp Tống Hi làm việc. Lúc cha nuôi mất Lý Tam Pháo thậm chí còn nghỉ làm đậu hủ đến nhà hỗ trợ, thẳng tới qua đầu thất xong việc mới quay về mở lại xưởng đậu hủ nhà mình, thậm chí còn bởi vì vậy mà đánh mất đơn đặt hàng của hai quầy bán quà vặt trong hai thôn lân cận.
Nghĩ nghĩ, Tống Hi nói:
- Đệm giường da sói thì không có, chỗ của tôi còn da thỏ mới tiêu xong, anh mang vài tấm trở về, làm đệm giường cũng rất ấm áp.
Lý Tam Pháo vẫn cảm thấy được có chút ngượng ngùng. Đệm giường trong nhà hẳn là rất mắc, nhưng là bao nhiêu tiền thì ngại hỏi thăm, cũng không cách nào cấp cho. Giao tình hai đời người, mở miệng liền có vẻ xa lạ, không mở miệng lại cảm thấy thật nghẹn hoảng. Nhưng chuyện da sói cũng không thể nói ra ngoài, người vợ cũng không thể nói, nếu không trêu chọc họa cho tiểu Tống sẽ không tốt.
Cuối cùng Lý Tam Pháo nghẹn đỏ mặt ôm da thỏ chạy, còn quên mang về khay đựng đậu hủ.
Tống Hi đem đậu hủ cắt nhỏ đặt trong sân, lại cầm mấy khối lưu trữ buổi tối rắc hành lá ăn.
Đêm đó Tống Hi theo thường lệ ôm tiểu Đa cùng nhau ngủ. Ngủ thẳng nửa đêm, chỉ cảm thấy trước người nóng hầm hập, phía sau lưng lạnh buốt. Nghiêng tai nghe một chút, gió tây bắc vù vù thổi mạnh, tựa hồ còn kèm theo tiếng răng rắc, tựa như là vật gì đang vỡ ra.
Trời, càng ngày càng lạnh.
Sáng sớm thức dậy, đi ra cửa phòng Tống Hi chợt ngẩn ngơ. Ống nước trong sân bị đông cứng nứt nẻ, đó còn là ống nước rỗng đâu! Một cái chum lớn lật úp dựng bên tường cũng nứt vài khe hở.
Tống Hi vội chạy ra sân sau nhìn nhà ấm. Nhiệt độ trong ngoài nơi đó chênh lệch càng lớn hơn nữa, nếu cũng bị đông lạnh phá hư thì không tốt. Xem xong mới yên tâm, không hổ là bỏ số tiền lớn mời nhân sĩ chuyên nghiệp làm, còn rắn chắc thật sự. Nhìn nhiệt kế bên ngoài nhà ấm, là - 26 độ, cũng bằng lúc lạnh nhất của năm vừa rồi.
Đàn dê chen chúc thành một đoàn, dù có bạt nhựa bao phủ cũng không ấm áp được bao nhiêu. Tống Hi nghĩ nghĩ, đốt một chậu than bưng tới, bỏ thêm thức ăn gia súc, còn bỏ thêm hai vốc bã đậu.
Ngày bảy tháng Chạp, Tống Hi kêu Lý Bảo Điền cùng đi trong trấn mua đồ.
Đi trước mua nguyên vật liệu nấu cháo mùng 8 tháng Chạp, còn có hoa quả khô.
Lý Bảo Điền đi theo xách đồ vật, hỏi:
- Tiểu Tống ca, hiện tại mua hàng tết có phải hơi sớm hay không?
Tống Hi nói:
- Không phải hàng tết, ngày mai nấu cháo mùng 8 tháng Chạp cho mọi người ăn.
Lý Bảo Điền nhất thời cao hứng lên. Lúc Tống lão tiên sinh còn sống hàng năm đều nấu thật nhiều cháo mùng 8 tháng Chạp, mỗi người trong thôn đều có thể uống một chén. Năm trước không được uống, còn tưởng sau này sẽ không còn đâu!
Mua xong đồ vật về nhà, ra trấn không bao lâu, Tống Hi chợt giẫm phanh.
Lý Bảo Điền thò đầu ra cửa sổ nhìn phía sau:
- Người vừa lái xe ba bánh chạy qua, là Trương Miểu của Trương gia kênh rạch đi!