Đại Trụ thím nói:
- Ly hôn, chờ sang năm con thi vào trường cao đẳng xong mẹ sẽ ly hôn, mẹ con chúng ta rời khỏi nơi này, con lên đại học, mẹ thuê phòng trọ tìm việc ở cùng con.
- Mẹ!
Lý Kim Bảo ôm mẹ hắn, nước mắt xoạch xoạch rụng.
Đại Trụ thím không khóc, cười đẩy con trai ra:
- Khóc gì, đã lớn rồi, không sợ dọa người! Buổi sáng cậu của con lén lút đưa tới một khối thịt bò, con cắt một nửa đưa cho tiểu Tống đi.
- Dạ!
Lý Kim Bảo đáp ứng một tiếng, cắt hơn phân nửa khối thịt bò bọc lại. Còn lại lưu trữ làm sủi cảo ăn tết, còn có nhiều như vậy cũng đủ cho hai mẹ con bọn họ.
Khối thịt bò chừng bốn năm cân, Tống Hi không từ chối, tất cả đều nhận.
Lý Bảo Điền đang giúp Tống Hi rửa sạch chuồng dê, đợi người đi rồi, nói:
- Tôi còn tưởng tiểu Tống ca khẳng định không cần.
Tống Hi cười cười:
- Vì sao không cần? Thịt bò ăn thật ngon đâu, chờ tôi làm tương thịt bò cho cậu nếm thử, thứ này ăn ngon còn có thể để lâu, mang đến trường ăn với cơm không còn gì tốt hơn.
Lý Bảo Điền sờ đầu cười không ngừng. Đã nói thôi, tiểu Tống ca làm sao có thể làm cho người ta tay không trở về, hắn cũng chưa nếm qua đâu!
Ngày hai mươi tháng Chạp, Mục Duẫn Tranh đến nhà, sắc mặt không tốt lắm, trên cổ tay trái còn bọc băng gạc.
Tống Hi cúi đầu nhìn thấy, kéo qua xem, hơi có chút kinh ngạc:
- Gân tay lại bị người làm đứt!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc hồi lâu, nói:
- Tôi quá yếu.
Tống Hi sờ sờ, nói:
- Nối lại cũng không tệ lắm, nuôi một chút thì tốt rồi.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Tổn thương gân cốt một trăm ngày, tôi là tới dưỡng thương.
Lại nhấn mạnh một chút:
- Một trăm ngày!
Tống Hi nhíu mày. Trước kia khi người này nửa chết nửa sống cũng không nhìn thấy cần vội vã dưỡng thương như vậy, đem ra so sánh, hiện tại chỉ là chút vết thương nhỏ đi!
Mục Duẫn Tranh nói:
- Nếu không phải Trầm Việt đúng lúc dùng ra tiểu Tống phi đao, tay của tôi cũng đã mất.
Tống Hi nói:
- !
Cho nên Mục trưởng quan rốt cục là tới làm cái gì? Học đao sao?
Mục Duẫn Tranh chờ mong nhìn Tống Hi.
Tống Hi quyết đoán cự tuyệt:
- Liễu diệp đao không thích hợp với anh, phương thức đánh lén đáng khinh như vậy càng thích hợp với những kẻ ngớ ngẩn.
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn sư phụ của kẻ ngớ ngẩn.
Tống Hi nghĩ nghĩ, tỉ mỉ đánh giá Mục Duẫn Tranh một lần, nói:
- Chờ tay anh dưỡng đỡ hơn rồi nói sau.
Nhà hắn còn cất giấu thứ tốt đâu, người này có một thân chính khí, hẳn là có thể đưa ra ngoài, đồ vật không thuộc về mình luôn giữ trong tay mình áp lực thật quá lớn.
Vì thế Mục trưởng quan hi vọng tràn đầy ở lại chờ câu trả lời "nói sau".
Tới giờ nấu cơm, Tống Hi bất mãn. Đầu bếp đã trở lại, nhà hắn có thịt dê thịt nai thịt bò thịt heo thịt hoẵng rất nhiều thịt, nhưng đầu bếp bị hủy một bàn tay!
Mục Duẫn Tranh treo một tay vào bếp, lại bị đuổi ra ngoài.
Victor ưu thương nhìn bàn tay tàn phế của cha nó, ngửi được hương vị nồi dưa chua quen thuộc, càng ưu thương. Phá hư bác sĩ không biết làm cơm, làm con chó của phá hư bác sĩ thật là khó khăn!
Mục Duẫn Tranh ngoắc ngoắc ngón tay:
- Chó mập, lại đây!
Victor quay người dùng mông hướng cha nó. Tiểu Đa có tên, tiểu Đa không gọi chó mập, tiểu Đa tên là tiểu Đa!
Mục Duẫn Tranh đạp nó một cước.
Lúc này Tống Hi đem cơm trưa bưng đi ra.
Victor hướng nồi dưa chua gọi bậy một trận:
- Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!
Phá hư bác sĩ lại lãng phí thịt!
Tống Hi níu lỗ tai Victor đem đầu của nó đè vào trong chậu, nói:
- Ăn nhiều một chút, buổi chiều cho cậu đùi dê nướng, đã ướp vài ngày, nướng sẽ thật ngon.
Vừa nghe có đùi dê nướng, Victor càng ăn không vô nồi dưa chua, lắc đầu không chịu há mồm.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nói:
- Không ăn nghĩa là không đói bụng, để đói hai ngày là tốt rồi. Ăn được cơm no đã quên cuộc sóng bái vỏ cây cắn rễ cỏ, Victor, cậu phế đi.
Victor bị chửi choáng váng, ngơ ngác ngồi nơi đó nhìn cha của nó.
Tống Hi không nhịn được, nói:
- Mục trưởng qua, anh tựa hồ đã quên một sự kiện. Quân khuyển Victor đã giải ngũ, hiện tại trước mặt anh là quản gia của tôi, Tống Tiểu Đa. Đừng tưởng rằng anh từng làm qua cha của tiểu Đa thì có thể giáo huấn tiểu Đa của tôi!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống bác sĩ, một câu cuối cùng hoàn toàn có thể không cần thêm vào.
Victor ưu thương liếc mắt nhìn từng cha một cái, lại nhìn Tống Hi, yên lặng chạy tới góc tường lao vào ổ chó chơi u buồn.
Tống Hi nói:
- Tâm linh tiểu Đa của chúng ta thật yếu ớt, xem, tuyệt thực. Truyện Khoa Huyễn
Mục Duẫn Tranh:
- !
Đều bị anh thói quen! Treo lên dùng tiểu roi một ngày chiếu ba bữa cơm quất tật xấu gì cũng không còn.
Cơm nước xong, Tống Hi lập tức đổi thuốc cho Mục Duẫn Tranh, còn cầm dầu thuốc trân quý làm một lần matxa huyệt vị.
Mục Duẫn Tranh cảm thấy được cả cánh tay đều nóng hầm hập, gân tay bị đứt cũng đau gay gắt, nhưng vẫn chịu đựng không rên thành tiếng.
Tống Hi dùng sức bóp đầu ngón tay của hắn, nói:
- Dây thần kinh đầu ngón tay của anh đều hư rồi sao? Theo lý hiện tại hẳn là rất đau a, tốt xấu chi một tiếng nghe một chút chứ!
Mục Duẫn Tranh nghiến răng nghiến lợi:
- Chi.
Hỗn đản mau đừng nặn, đau quá!
Tống Hi nói:
- Được rồi, anh không cần lên tiếng, cứ như vậy đi! Trước dùng vài ngày thuốc, lúc sau dùng xẻng nấu đồ ăn làm huấn luyện khôi phục là được!