Tống Hi ngây người. Trước kia chỉ thấy qua gởi bưu kiện tặng quà tết, lái chiếc xe lớn như vậy thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Đây là sự khác nhau giữa người có tiền cùng kẻ ngớ ngẩn có tiền sao?
Trợ lý nhị cùng tài xế hai người vội vàng khiêng thùng lớn thùng nhỏ vào nhà.
Sắp tết cũng không nên để người về tay không, Tống Hi tặng mỗi người một vò rượu thuốc, còn gởi cho Bạch Chân một hũ trứng mặn.
Hai người thu nhận, dọc đường xem qua bản thuyết minh viết tay, đồng thời đem rượu thuốc giấu đi. Rượu nuôi thân dành cho nam nhân, nga ha ha ha..
Thùng nhiều lắm. Tống Hi từng bước mở thùng, phân loại hàng hóa giống nhau, cuối cùng hoàn toàn không lời để nói. Loại nấm hoa lớn có tới năm mươi bao, một bao hai cân, mà hắn cũng chỉ buột miệng khen ngon qua một lần. Bạch Chân, đúng là ngớ ngẩn! Đây chính là hoa quả khô!
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn thấy. Nhà bọn họ xem như là có uy tín danh dự, nhưng cũng không làm được tài đại khí thô như vậy, nghe nói mặt sau còn có một xe hải sản đang trên đường chạy tới. Hắn rốt cục biết hai cha con Tống gia làm sao quán triệt gia quy "quân nhân miễn phí" – ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, quả nhiên đều không phải truyền thuyết. Người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác, chỉ cần gặp được một người là có thể qua cuộc sống êm ấm thật lâu.
Tống Hi lựa một ít tặng tới một ít nhà thân thiết trong thôn. Đi trong thôn, trong lòng có vài phần ảm đạm. Những năm qua mùa này trong thôn có thật nhiều nhà bắt đầu giết heo, vừa ăn thịt vừa bán, cả thôn vô cùng náo nhiệt. Mà năm nay thủy chung vẫn im lặng, gia đình chăn heo luyến tiếc chính mình giết đều trực tiếp bán heo sống, sau đó chỉ mua một ít thịt lưu trữ ăn tết chiêu đãi khách nhân ăn.
Tống Hi nhờ thôn trưởng hỗ trợ mua gà nuôi trong nhà, giết sạch sẽ trả bằng giá tiền thịt heo, gà sống thì cùng giá với heo hơi.
Tống Hi cấp giá cả không thấp, thôn trưởng rất nhanh giúp mua hơn mười con.
Tống Hi vốn cho rằng năm nay không tốt, mùa màng không tốt, người nuôi gà trong thôn rất ít. Nhưng dù thiếu, lại nghe được giá cả cao, đương nhiên là chịu bán.
Tống Hi mang gà về nhà không bao lâu, lại có người mang gà tới cửa, còn dẫn theo hai con vịt. Tống Hi trầm mặc toàn bộ đều mua. Hắn có tiền, mà tiểu Đa lại rất biết ăn, tuy nói làm cho người ta chú ý, nhưng cũng thế mà thôi. Người trong thôn ăn tết đều luyến tiếc ăn thịt, hắn còn có thể như thế nào!
Mặt sau vài ngày lại có người đem gà vịt mang tới, Tống Hi đều nhận, còn đặc biệt vây một chỗ nuôi ở sân sau nhà. Có tiền mua, có lương thực cho ăn, nuôi đi, đến lúc đó còn có thịt ăn.
Buổi tối đêm 28, sân sau nhà Tống Hi có tặc.
Tống Hi ôm cổ tiểu Đa vừa chồm lên, thấp giọng nói:
- Đi ra xem.
Tiểu Đa vô thanh vô tức đi theo Tống Hi xuống lầu, Mục Duẫn Tranh cũng đi theo sau.
Tống Hi thậm chí không cần nhìn cũng biết kẻ vào khẳng định không phải mấy lưu manh ở những thôn xung quanh. Mấy người kia, cho bọn hắn mấy lá gan cũng không dám tiến vào nhà Tống gia.
Mấy tiểu tặc đem chân gà hạ độc đều chuẩn bị xong xuôi, ai biết tiến vào đã lâu cũng không gặp con chó khổng lồ kia, đều có chút thất vọng. Con chó kia chính là mục tiêu của bọn họ, có người ra giá năm vạn, việc tốt như vậy, như thế nào cũng không thể không công bỏ qua. Bọn hắn còn muốn dựa vào tiền bán con chó để làm lộ phí về nhà đâu!
Tổng cộng có năm người, bốn người vào, bên ngoài còn có một người phụ trách tiếp ứng.
Tống Hi đưa tay mở đèn trong sân, bốn bóng đèn 100w cùng sáng, cả sân sau nháy mắt sáng như ban ngày.
Hai người một con chó đứng sau cánh cửa lẳng lặng nhìn bốn tiểu tặc đang hoảng hốt ôm thành một đoàn trong sân sau, trên tay Tống Hi còn đang tùy ý ném ném bánh chẻo đông lạnh vừa rồi tiện tay chộp tới.
- Tiểu Đa, lên!
Tống Hi vung tay, tiểu Đa xông ra ngoài, vài bước nhảy lên chuồng dê bay qua đầu tường đem người tiếp ứng bên ngoài đánh ngã.
Bên ngoài hét thảm một tiếng đánh thức bốn người trong sân đang bị dọa có chút ngẩn người, mấy người nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy ra vài bước thì cùng nhau té lăn.
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn mấy bánh chẻo lăn dưới đất, có chút đau lòng. Đây đều là Tống bác sĩ tự tay bao, cứ như vậy lãng phí, thật giận!
Kế tiếp là thẩm vấn.
Mấy tiểu tặc cung khai thật thống khoái.
Tống Hi dùng sức trạc đầu tiểu Đa:
- Cậu đúng là không tiền đồ, chỉ một chân gà thiếu chút nữa đem mình bán, năm vạn đồng, mới năm vạn đồng, cậu cũng thật là rẻ tiền!
Mẹ nó, biết hắn đem con chó này cứu trở về tốn bao nhiêu tiền không, mới ra giá năm vạn đồng, thậm chí còn không trị giá một cọng lông chó!
Bắt được kẻ trộm, nhưng làm sao xử lý thì có chút phiền phức. Sắp năm mới, thật đem người đánh một trận mặt mũi bầm dập cũng khó xem. Thả ra thì có chút biệt khuất. Báo cảnh, không biết trộm chó có thể lập án hay không, hơn nữa vừa tiến sân thì đã bị bắt, nhiều lắm là phạt tiền, chỉ sợ còn không cần tạm giữ, đồn công an cũng cần nghỉ ăn tết. Về phần phạt tiền, chỉ là mấy người từ nơi khác đến đây tìm việc làm, làm trong lò gạch suốt một năm, cuối năm lãnh lương khấu trừ tiền thiếu quầy bán quà vặt cũng còn thiếu mấy trăm đồng chưa trả hết nổi. Đừng nói có thể mua sắm tết về nhà ngăn nắp một chút, lộ phí còn không có – làm suốt một năm còn không đủ cho bọn hắn ăn uống, ai dám cho bọn hắn mượn!
Hỏi kỹ lại, lần đó trong thôn bị trộm cũng là bọn hắn làm, còn có hai dân bản xứ phụ trách dẫn đường điều nghiên địa hình.
Được, có địa phương đưa tới.
Trời vừa sáng Tống Hi đem mấy tiểu tặc đưa tới nhà thôn trưởng. Về phần bọn hắn bị đánh hay bị bắt, vậy không liên quan gì với hắn.
Ăn xong điểm tâm, Tống Hi mang theo tiểu Đa đi chợ trên trấn. Ngày mai đã là 30, nếu có thể mua được mấy con cá sống thì tốt rồi.